Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-11-10 23:59:44
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có nên cho Hoa Đào tỷ ?
Lý Hưởng mặc một bộ áo ngắn khá chỉnh tề, mặt mang theo nụ dịu dàng từ tận đáy lòng mà nàng từng thấy ở mặt Hoa Đào tỷ.
Cánh tay , đang cẩn thận từng li từng tí, thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt, dìu một nữ nhân.
Nữ nhân chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng khí sắc hồng hào, điều quan trọng nhất là, bụng nàng nhô cao, xem ít nhất m.a.n.g t.h.a.i sáu bảy tháng!
Tô Vân Dao chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, như thể vật gì đó giáng mạnh .
Chỉ Lý Hưởng nhẹ nhàng với nữ nhân : “Nương tử, nàng chậm thôi, cẩn thận chân. Chúng sắp tới , về nhà sẽ hầm canh gà cho nàng uống.”
Nữ nhân kiều sân liếc một cái: “Chỉ là miệng ngọt, đây là cho uống ? Là cho Nhi tử uống!”
“Phải !”
…
Lý Hưởng dịu dàng đỡ nữ nhân , hai mật bước một tiểu viện bên cạnh.
Cổng viện tuy nhỏ, nhưng trông sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên là thường xuyên ở.
Tô Vân Dao sững tại chỗ, lạnh ngắt, như rơi hầm băng.
Nương tử? Thằng bé mũm mĩm?
Những từ ngữ như từng cây kim tẩm độc, đ.â.m mạnh lòng nàng, khiến nàng cảm thấy đau đớn xé ruột xé gan cho Hoa Đào tỷ.
Hoa Đào tỷ, tỷ tỷ bề ngoài vẻ đanh đá, nhưng thực chất lương thiện, khi khỏi Thẩm gia cũ mang đến chăn bông, nữ nhân ngày đêm ở nhà mong chờ phu quân trở về, chật vật sống qua ngày cùng đứa nữ nhi bốn tuổi Nữu Nữu.
Phu quân của nàng, nam nhân lấy cớ công, mấy tháng về nhà một , cho một đồng tiền, mà ở trấn lập gia nghiệp khác, nuôi dưỡng một nữ nhân sắp vì mà “nối dõi tông đường”!
Hèn chi! Hèn chi Lý Hưởng đối xử với Hoa Đào tỷ và Nữu Nữu lạnh nhạt như kể từ khi sinh Nữu Nữu, hóa mấu chốt là ở đây!
Tô Vân Dao chỉ cảm thấy một luồng lửa giận từ trong n.g.ự.c bốc lên.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng hận thể lập tức xông cái viện đó, lôi tên Lý Hưởng khốn kiếp lòng lang sói đ.á.n.h cho một trận!
Thế nhưng… nàng thể ?
Đây là chuyện nhà của Hoa Đào tỷ.
Ta là ngoài, đường đột nhúng tay , thật sự ?
Vạn nhất Hoa Đào tỷ sự thật, chịu nổi thì ?
Vạn nhất nàng ầm ĩ lên, Lý Hưởng đổ ngược , trách Hoa Đào tỷ thể sinh Nhi tử, Hoa Đào tỷ chẳng càng đời chỉ trỏ ? Dù , thời đại là như , Tô Vân Dao cách nào đổi.
Thậm chí, vạn nhất Hoa Đào tỷ vì con cái, chọn nhẫn nhịn, khi nào sang oán hận lo chuyện bao đồng, phá vỡ sự bình yên mong manh của nàng ?
Trong chớp mắt, vô ý niệm cuộn trào trong đầu Tô Vân Dao, khiến lòng nàng rối bời.
Sự khoái ý khi báo thù Thẩm gia, sớm cảnh tượng tàn khốc mắt cuốn trôi sạch sẽ.
Nàng khỏi con hẻm đó bằng cách nào, cũng lên xe bò của Vương Mộc Đầu lúc nào.
Trên đường , Vương Mộc Đầu với nàng những chuyện thú vị trong thôn, nàng chỉ lơ đãng “ừ ” đáp lời, trong đầu nàng tràn ngập khuôn mặt mang nét ưu tư của Hoa Đào tỷ, cùng đôi mắt to trong veo vô tội của Nữu Nữu.
Khi trở về thôn, trời hãy còn sớm.
Ngô thẩm tử, Trương thẩm tử và Hoa Đào tỷ đang ở trong sân nhà nàng, nhặt rau rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-58.html.]
Nữu Nữu ngoan ngoãn chiếc ghế nhỏ bên cạnh, tự chơi trò lật dây, quấy, hiểu chuyện đến mức khiến đau lòng.
“Vân Dao về ! Minh An đưa chứ?” Trương thẩm tử chào hỏi.
“Ừm, đưa .” Tô Vân Dao cố nặn một nụ .
Hoa Đào tỷ cũng ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Trên đường thuận lợi ? Thằng bé Minh An đầu xa, chắc chắn nỡ rời xa .”
Nhìn khuôn mặt chẳng hề phòng của Hoa Đào tỷ, lòng Tô Vân Dao nhói lên một trận.
Nàng há miệng, những lời đến bên môi, nhưng chẳng cách nào .
Nàng bước tới, quyết định thử thăm dò, nàng xuống cạnh Hoa Đào tỷ, cầm lấy một nắm đậu đũa, lơ đãng ngắt, giả vờ vô ý hỏi: “Hoa Đào tỷ, Lý Hưởng ca… bao lâu ? Chẳng lẽ khi nào về thăm ?”
Vừa nhắc đến phu quân, nụ mặt Hoa Đào tỷ liền nhạt , đáy mắt tràn lên một tầng u sầu quen thuộc.
Nàng thở dài một tiếng, thiu thiu : “Ai mà ? Hắn cứ trấn công việc bận rộn, thể . Dạo nhờ mang lời về, tiền công thanh toán, bảo… bảo chúng cứ tự lo liệu .”
“Cứ mãi như cũng là cách.” Tô Vân Dao thăm dò : “Hắn một ở bên ngoài, tỷ lo lắng ? Chẳng lẽ từng nghĩ đến việc lên trấn tìm , xem sống thế nào?”
Vành mắt Hoa Đào tỷ chợt đỏ hoe, nàng cúi đầu, giọng mang theo một tia nghẹn ngào: “Tìm? Ta một phụ nữ yếu đuối, dắt díu một đứa trẻ, mắt tối sầm, tìm ở đây? Huống hồ, mà , nếu vui, chê mất mặt , … còn thể gì đây?”
Nàng giơ tay, nhanh chóng lau mắt, cố nặn nụ : “Không , đợi kiếm tiền , nhất định sẽ trở về. Đàn ông mà, dù cũng bôn ba ở bên ngoài.”
Nhìn thấy bộ dạng tự an ủi của nàng, lòng Tô Vân Dao chùng xuống.
Thôi .
Bây giờ cho nàng , chẳng khác nào đ.â.m d.a.o tim nàng .
Chuyện , thể do .
Tô Vân Dao thầm hạ quyết tâm.
Lần tới, tới tìm cơ hội, nàng nhất định dẫn Hoa Đào tỷ tự đến trấn một chuyến.
Có những chuyện, chỉ khi tận mắt chứng kiến, mới thể c.h.ế.t tâm.
Đến lúc đó, bất kể Hoa Đào tỷ quyết định thế nào, là lóc ầm ĩ, là hòa ly nhẫn nhịn, đều sẽ nghĩ cách giúp đỡ nàng .
Tô Vân Dao trong lòng canh cánh chuyện của Hoa Đào tỷ, liên tiếp hai ngày đều chút tâm thần bất an.
Nàng ngoài mặt biểu lộ, vẫn đấy xử lý việc buôn bán thịt kho và chuyện xây nhà, nhưng Ngô thẩm tử và Trương thẩm tử vẫn vài phần manh mối.
“Vân Dao, hai ngày nay ? Cứ như mất hồn mất vía.” Lúc nghỉ trưa, Trương thẩm tử đưa tới một bát nước, quan tâm hỏi.
Tô Vân Dao lắc đầu, cố nặn nụ : “Không , chỉ là nhớ Minh An, thằng bé ở thư viện quen .”
Lý do hợp tình hợp lý, Trương thẩm tử và những khác liền hỏi nhiều nữa, chỉ an ủi nàng vài câu.
Chiều ngày thứ ba, Vương Mộc Đầu từ trấn trở về giao hàng, xe bò còn thôn, la ầm lên, mặt mang theo vẻ hưng phấn và hả hê thể kìm nén.
“Xảy chuyện lớn ! Xảy chuyện lớn !”
Hắn la lên, thu hút mấy phụ nữ đang giúp việc trong sân nhà Tô Vân Dao.
“Mộc Đầu, ầm ĩ cái gì ? Trời sập xuống ?” Ngô thẩm tử chống nạnh hỏi.
Vương Mộc Đầu nhảy xuống xe bò, uống một ngụm nước lớn, lúc mới hớn hở : “Các thẩm tử, các ! Chuyện của Thẩm Đại Hà lan truyền khắp trấn ! Thật là mất mặt quá thôi!”
Mọi , tất cả những trong sân đều dựng tai lên ngóng, ngay cả Hoa Đào cũng dừng công việc đang tay.