Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-11-10 23:59:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phản công
Trưởng thôn nhanh chóng một vòng trong thôn, những lời đồn thổi về Tô Vân Dao, mặt nổi tắt lửa, còn trong bóng tối thì ai .
Ngày hôm , trời còn sáng hẳn, trong nhà Tô Vân Dao sáng đèn.
Hôm nay là một ngày quan trọng, là ngày đầu tiên Thẩm Minh An nhập học.
Tô Vân Dao dậy từ sớm, bận rộn trong phòng bếp.
Nàng gì phức tạp, chỉ luộc vài quả trứng gà, nướng mấy chiếc bánh hành thơm lừng.
Thẩm Minh An đến thư viện ở nội trú, mười mấy ngày mới về một , đường , để ăn no ăn ngon.
Thẩm Minh An cũng dậy sớm, mặc bộ quần áo vải xanh nửa cũ nửa mới mà Tô Vân Dao đặc biệt chuẩn cho .
Tuy chất liệu bình thường, nhưng giặt giũ sạch sẽ, là ủi phẳng phiu, mặc , càng tôn lên vẻ văn tĩnh tú khí khuôn mặt nhỏ gầy.
Hắn gì, chỉ im lặng giúp Tô Vân Dao nhóm lửa, kiểm tra rương sách của hết đến khác.
Bộ văn phòng tứ bảo mới bọc trong một mảnh vải sạch, cẩn thận đặt ở bên trong cùng.
Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh Châu cũng thức giấc, hai đứa trẻ bám cửa, nương đang bận rộn và nhị ca sắp xa, cả hai đều chút buồn bã.
“Nhị ca, ca ở thư viện ăn uống đầy đủ, đừng để đói đấy.” Thẩm Minh Châu mím môi nhỏ, khóe mắt đỏ.
Thẩm Minh Viễn vẫn giữ bộ dáng tiểu đại nhân, bước đến, bắt chước lớn vỗ vỗ vai Thẩm Minh An, giọng trầm hơn bình thường vài phần: “Đến thư viện, đừng sợ hãi, cũng đừng gây chuyện. Nếu ai ức h.i.ế.p , cứ ghi nhớ , đợi đến ngày nghỉ về cho chúng , đại ca sẽ mặt.”
Thẩm Minh An ca ca và , lòng ấm áp, dùng sức gật đầu: “Vâng, . Đại ca, ở nhà giúp nương thêm nhiều việc. Châu Châu, ngoan ngoãn.”
Ăn sáng xong, Vương Mộc Đầu lái xe bò đúng giờ xuất hiện cửa.
Trên xe ngựa, Tô Vân Dao nhét một gói đồ lòng Thẩm Minh An, bên trong là hai bộ quần áo để giặt và một ít đồ ăn.
Nàng kéo tay Thẩm Minh An, nhét lòng bàn tay một miếng bạc vụn nhỏ, dùng giọng lớn nhưng đủ để rõ mà : “Đây là hai lạng bạc, con cứ cầm lấy. Nếu thức ăn ở thư viện hợp khẩu vị, hoặc cần mua gì đó, con cứ tự tính toán. Đừng tiết kiệm, thể là quan trọng nhất. Tiền hết , nương sẽ kiếm.”
Thẩm Minh An nắm chặt miếng bạc nặng trịch, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, nóng thẳng đến tận đáy lòng.
Hắn mở miệng, “Nương, cái nhiều quá ”, nhưng thấy ánh mắt cho phép từ chối của Tô Vân Dao, nuốt lời bụng.
Hắn chỉ nặng nề gật đầu, đem phần tình yêu nặng trịch đó, cùng với miếng bạc , nắm chặt trong lòng bàn tay.
Xe bò chầm chậm lắc lư đến trấn.
Tô Vân Dao đưa Thẩm Minh An đến cổng Thanh Phong thư viện .
Nhìn thấy tấm biển cổ kính mà trang nghiêm, Thẩm Minh An hít sâu một , đối diện Tô Vân Dao cúi thật sâu: “Nương, con đây. Nương mau về ạ.”
“Đi .” Tô Vân Dao vẫy tay, mãi cho đến khi bóng lưng biến mất cánh cửa viện, nàng mới thu hồi ánh mắt.
Tiễn Nhi tử , vẻ dịu dàng mặt Tô Vân Dao lập tức biến mất, đó là sự bình tĩnh và sắc bén.
Nàng về nhà ngay, mà quen đường quen lối rẽ một con hẻm hẻo lánh phía Tây trấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-57.html.]
Mấy đứa trẻ ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao vàng vọt đang co ro ở góc tường phơi nắng, thấy bước , đều cảnh giác ngẩng đầu.
Tô Vân Dao dừng , ánh mắt quét qua bọn chúng một lượt, cuối cùng dừng một đứa trẻ vẻ lớn tuổi hơn một chút, ánh mắt cũng lanh lợi nhất: “Con đây.”
Đứa trẻ đó do dự một chút, vẫn dậy, cùng mấy đứa nhỏ hơn từ từ tới, ánh mắt đầy đề phòng: “Ngươi… ngươi gì?”
Tô Vân Dao cũng lời thừa, từ trong lòng móc một xâu tiền đồng, đủ năm trăm văn. Tiền đồng va phát tiếng lanh canh giòn giã, trong con hẻm yên tĩnh càng thêm hấp dẫn. Mắt mấy đứa trẻ ăn xin lập tức sáng rực, cuống họng vô thức nuốt khan một cái.
“Ta tìm các ngươi giúp một việc.” Tô Vân Dao cầm xâu tiền trong tay lắc lắc: “Nếu đồng ý, tiền là của các ngươi.”
“Việc gì?” Đứa trẻ cầm đầu mắt vẫn dán chặt xâu tiền, giọng chút gấp gáp. Năm trăm văn, đủ cho cả bọn ăn no một tháng.
“Một chuyện nhỏ.” Khóe miệng Tô Vân Dao cong lên một nụ lạnh lùng: “Các ngươi đến những nơi đông trong trấn, quán , tửu lầu, chợ búa, và cả… cổng Thanh Tùng thư viện, giúp truyền một lời.”
Nàng dừng , giọng hạ thấp hơn, nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Cứ , đồng sinh Thẩm Đại Hà của Thanh Tùng thư viện, thích phụ nữ, thiên về nam phong, thông đồng với một tên côn đồ lưu manh trong thôn tên là Vương Lại Tử, đến mức còn giấu nổi chuyện bẩn thỉu. Nhớ kỹ, cho đầu đuôi, như thể kể một chuyện thật. Các ngươi đông , chia , đừng để nhận là cố ý.”
Mấy đứa trẻ ăn xin xong, đều sững sờ.
12_Bọn chúng quanh năm suốt tháng lăn lộn đường phố, truyền tin đồn, bịa chuyện là sở trường của bọn chúng, việc đối với bọn chúng mà quả thực là dễ như trở bàn tay.
Đứa trẻ cầm đầu mắt sáng rực, đây là việc vặt, đây quả thực là miếng bánh từ trời rơi xuống!
Hắn lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Đại thẩm cứ yên tâm! Chuyện nhỏ , cứ giao cho bọn con! Bọn con đảm bảo quá ba ngày, cả trấn sẽ hết ‘sự tích vinh quang’ của tên Thẩm Đại Hà đó!”
“Tốt lắm.” Tô Vân Dao hài lòng gật đầu, ném xâu tiền qua, “Số tiền các ngươi cứ cầm lấy.”
Tô Vân Dao cũng từng nghĩ đến việc những tiểu ăn mày cầm tiền mà việc, nhưng đứa lớn nhất cũng chỉ bằng Châu Châu nhà , đứa nhỏ nhất mới ba bốn tuổi, cuối cùng vẫn đem hết tiền cho chúng.
“Tạ ơn đại thẩm! Tạ ơn đại thẩm!” Mấy tiểu ăn mày nhận lấy tiền, mừng rỡ gãi tai gãi má, liên tục lời cảm tạ.
Tô Vân Dao nán lâu, xoay rời .
Đối phó với loại như Thẩm lão thái, cãi vã với bà là phương cách ngu xuẩn nhất.
Bà chẳng yêu thương đứa Nhi tử tú tài tiền đồ nhất ? Chẳng coi trọng danh tiếng của Thẩm gia nhất ?
Vậy thì sẽ đạp danh tiếng của Thẩm Đại Hà xuống bùn! Lấy gậy ông đập lưng ông.
Ta ngược xem, khi Thẩm Đại Hà vì vụ bê bối mà thư viện trục xuất, cả trấn chế giễu, lão thái bà còn thể mắng c.h.ử.i hùng hổ đến nhường nào.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Xong xuôi việc, Tô Vân Dao tâm tình sảng khoái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần.
Nàng đang định khỏi đầu con hẻm, chợt ngờ, một bóng dáng quen thuộc từ góc phố rẽ , khiến nàng khựng .
Từ ký ức của nguyên chủ, nàng ,
Người là Lý Hưởng! Phu quân của Hoa Đào tỷ!
Đồng tử Tô Vân Dao đột nhiên co rút .
Nàng theo bản năng lách trốn một bức tường đổ nát, chỉ ló nửa đầu lén lút quan sát.