Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:02:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

NHÀ MỚI ĐỘNG CÔNG

Tiễn trưởng thôn , tâm trạng Tô Vân Tiêu cũng trở nên tươi sáng. Thẩm Minh Châu ôm cánh tay Tô Vân Tiêu, hỏi: “Nương, nhà mới của chúng sắp bắt đầu xây ?”

Tô Vân Tiêu nữ nhi cởi mở hơn nhiều, xoa đầu nàng: “Ừ, chắc là thể xây xong tháng Mười Một.”

Bây giờ là tháng Chín, tháng Mười ớt chắc cũng sẽ chín, đến lúc đó xem nghề kinh doanh gì, nếu thể, cũng sẽ dẫn trong thôn cùng trồng ớt.

Ngày mai là giao chuyến hàng đầu tiên cho Phúc Mãn Lâu , ba trăm cân ớt, đây là một công trình nhỏ.

“Minh Viễn, rửa sạch mấy cái nồi lớn , rửa nhiều .”

“Minh An, đây giúp nương phân loại hương liệu .”

“Minh Châu, hậu viện hái ít gừng tỏi tươi đây.”

Tô Vân Tiêu điều khiển một cách trật tự, ba đứa trẻ lập tức hành động. Thẩm Minh Viễn tuy ít lời, nhưng việc nhanh nhẹn nhất. Thẩm Minh An tò mò ngửi các loại hương liệu, thỉnh thoảng hỏi một hai câu; gương mặt nhỏ của Thẩm Minh Châu cũng rạng rỡ hưng phấn, chạy chạy , bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Rất nhanh, trong sân kê mấy cái nồi lớn.

Lão Thẩm gia.

Lưu thị đang trong sân giặt chiếc quần bẩn , công việc cuối cùng vẫn đổ lên đầu nàng . Thẩm Thiên Kim sống c.h.ế.t chịu , Thẩm lão thái đành chịu, chỉ thể đe dọa nàng , nếu giặt thì sẽ hưu nàng , giờ nàng cũng nhà đẻ, hưu thì sống nổi?

Nàng chiếc quần trong tay, dù giặt mấy ngày , vẫn khỏi buồn nôn, bò bên chậu nôn khan. Thẩm lão thái từ trong phòng bước , thấy bộ dạng dở sống dở c.h.ế.t của Lưu thị, liền nổi trận lôi đình: “Đồ vô dụng! Còn mau giặt sạch cái thứ dơ bẩn đó !”

Lưu thị nôn đến chảy cả nước mắt, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy oán độc về phía nhà Tô Vân Tiêu. Dựa ? Dựa mà tiện nhân thể sống như ? Lại xây nhà, ăn! Còn , ở đây canh giữ một nam nhân giữ vệ sinh, giặt những chiếc quần dơ bẩn bao giờ hết ! Không công bằng! Điều quá công bằng!

Ba ngày .

Trời hửng sáng, Tiền sư phụ dẫn mười vị lão sư phụ quyền, cùng với hơn mười cỗ xe bò chất đầy gạch xanh, gỗ xẻ đến hiện trường. Ba mươi tráng hán chọn trong thôn cũng sớm vác cuốc, xẻng và các dụng cụ khác đến, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, mặt tràn đầy hy vọng về những ngày tháng phía .

Tiền sư phụ là cẩn trọng, chọn một giờ lành, thắp ba nén nhang, đốt một tràng pháo, tiếng pháo đì đùng thu hút một nửa dân làng đến vây xem.

“Khởi công đại cát!”

Theo tiếng hô lớn của Tiền sư phụ, công trường lập tức vang lên một tràng hò reo. Trưởng thôn cũng đến, ông vẫn còn chút yên tâm, một tảng đá lớn, lặp những lời dặn dò ban nãy.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhiệt huyết của công nhân đốt cháy , hai lời, lập tức vác dụng cụ hăng hái bắt tay việc. Kẻ đào móng đào móng, trộn vữa trộn vữa, kẻ vác gạch vác gạch, hơn bốn mươi phân công rõ ràng, phối hợp ăn ý, khung cảnh tuy bận rộn nhưng hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-52.html.]

Tô Vân Tiêu cách đó xa, cảnh tượng sôi nổi mắt, khóe môi tự chủ mà khẽ cong lên. Công việc công trường Tiền sư phụ giám sát, nàng liền về nhà, bởi vì trong bếp, còn một trận chiến khó khăn nữa chiến đấu.

“Vân Tiêu, chúng đến !”

Tiếng sảng khoái của Ngô thẩm tử từ cổng sân vọng , nàng và Trương thẩm tử, Hoa Đào ba cùng đến. Nghĩ đến bữa trưa cho hơn bốn mươi , các nàng cũng sớm đến.

“Các thẩm tử đến đúng lúc lắm, mau !” Tô Vân Tiêu đón .

“Ôi trời ơi, ơi!” Vừa sân, Ngô thẩm tử liền khoa trương kêu lên. Chỉ thấy đất trống giữa sân, bày la liệt hai mươi cân thịt ba chỉ Tô Vân Tiêu mua đó, nạc mỡ xen kẽ, ánh sáng ban mai lấp lánh vẻ mời gọi. Bên cạnh một cái chậu gỗ lớn, xếp ngay ngắn năm mươi quả trứng gà, bên cạnh còn một túi cải trắng lớn. Một bên khác, còn một túi gạo lứt mở miệng, trọng lượng, ít nhất cũng năm mươi cân.

Ngô thẩm tử, Trương thẩm tử và Hoa Đào ba , tại chỗ đều ngây . Các nàng đều là những giỏi quán xuyến việc nhà, bình nhật chi li tính toán, một đồng tiền cũng bẻ hai mà tiêu. Đã bao giờ thấy trận thế ?

“Vân Tiêu… đây… đây là khẩu phần mấy ngày ?” Ngô thẩm tử chỉ đống đồ đó, giọng chút run rẩy. Nàng sống hơn năm mươi năm , ngay cả khi Tết đến, nhà cũng từng xa xỉ như .

Tô Vân Tiêu phản ứng của nàng chọc , hiểu gật đầu: “Chỉ là khẩu phần một ngày thôi. Trên công trường việc đều là lao động nặng, là việc chân tay, thể để họ đói bụng .”

“Một… một ngày thôi?” Trương thẩm tử hít một khí lạnh, mắt trợn tròn như chuông đồng, “Ôi trời đất ơi! Hai mươi cân thịt, năm mươi quả trứng! Nàng nuôi thần tiên ? Chừng đủ cho cả nhà ăn gần nửa năm đó!”

Hoa Đào cũng bụm miệng, vẻ mặt thể tin . Phu quân nhà nàng công ở trấn , bữa ăn coi như là , mà cũng chỉ cách ba ngày năm bữa mới thấy chút thịt. Kiểu như mà ăn thịt cơm, quả thực là từng thấy.

“Thẩm tử, điều nàng .” Tô Vân Tiêu giải thích, “Ta đây gọi là… gọi là quản lý nhân tính hóa. Để ăn no, ăn ngon, mới sức việc, công việc nhanh, , nhà cũng thể xây xong sớm, tính toán cả trong lẫn ngoài, lỗ.”

Bộ lý luận , ba nông phụ thuần túy thể hiểu . Các nàng chỉ , Tô Vân Tiêu thực sự là quá hào phóng!

“Phá gia chi tử, đúng là quá phá gia chi tử!” Ngô thẩm tử lắc đầu, nhịn nở nụ , “Tuy nhiên, thích! Đi , mau bắt tay thôi, thể để phí phạm những thứ như !”

Ba phụ nữ lập tức lấy tinh thần, buộc tạp dề, rửa rau cắt thịt, cả sân nhất thời tràn ngập tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm và tiếng của các nàng.

Bữa trưa, Tô Vân Tiêu sắp xếp món thịt ba chỉ kho cải trắng, thêm trứng xào, cùng với đủ lượng cơm gạo lứt. Do Trương thẩm tử phụ trách nấu, tuy bằng tài nghệ của Tô Vân Tiêu, nhưng cũng coi như tạm .

Để phần cơm của con Tô Vân Tiêu cùng Trương thẩm tử, Ngô thẩm tử, Hoa Đào, mấy còn bắt đầu gói cơm để đưa công trường.

Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An mỗi xách một thùng thịt ba chỉ kho cải trắng , phía là Ngô thẩm tử và Trương thẩm tử bưng trứng xào. Tô Vân Tiêu và Hoa Đào cùng khiêng cơm gạo lứt. Thẩm Minh Châu cũng bưng một cái chậu đựng cơm gạo lứt. Thời đại , những công đều tự mang bát đũa, nên Tô Vân Tiêu chuẩn .

11_Khai cơm , , !

Một tiếng hô, công trường lập tức vang lên một tràng hò reo. Các tráng hán bỏ dụng cụ trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới, tự giác xếp hàng, ai nấy đều rướn cổ thùng. Chỉ liếc mắt một cái, tất cả đều hít một khí lạnh.

Chỉ thấy trong thùng gỗ lớn , đầy ắp thịt ba chỉ kho cải trắng. Mỗi miếng thịt đều cắt lớn, ninh mềm nhừ, nước sốt màu nâu bao phủ cải trắng, vẫn còn bốc nóng. Một chậu khác, là trứng xào hành hoa vàng óng, lượng nhiều. Món chính là cơm gạo lứt đủ ăn, đồ tơi xốp, thơm nức mũi.

“Mẹ ơi…” Một hậu sinh trẻ tuổi lẩm bẩm, “Đây… đây thật sự là để cho chúng ăn ?”

Ngay cả khi nhà ở trấn , cũng từng bữa ăn nào ngon thế , nhiều nhất thì trong rau thêm chút thịt vụn, như bây giờ? Toàn là miếng thịt lớn!

 

Loading...