Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:02:25
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Dược
Hắn vươn tay đẩy cửa sổ, ngờ chỉ khẽ dùng sức, cửa sổ liền “kẽo kẹt” một tiếng, mở một khe hở.
“Hừ, đúng là trời giúp !” Vương Lại Tử trong lòng đại hỉ, thầm nghĩ tiện nhân ngay cả cửa sổ cũng cài chắc, đáng đời tự gặp họa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn đẩy cửa sổ mở lớn hơn một chút, tay chân cùng lúc trèo .
Trong phòng tối đen như mực, một mùi hương bồ kết thoang thoảng xộc mũi , càng khiến tâm viên ý mã.
Hắn mới bước một chân , thể chui một nửa, còn kịp cảm nhận quang cảnh trong phòng, chỉ cảm thấy gáy một trận đau nhói, tựa hồ búa sắt đập trúng.
“Ưm!”
Vương Lại Tử thậm chí chỉ kịp hừ nửa tiếng, mắt tối sầm, cả mềm nhũn đổ rạp xuống, nửa còn treo bậu cửa sổ, nửa rũ trong phòng.
Thẩm Minh Viễn phía , tay nắm chặt cây gậy gỗ lập công, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.
Hắn Vương Lại Tử đang đổ gục, đôi mắt vốn luôn ẩn chứa cảm xúc, giờ đây tràn ngập vẻ hung ác chút che giấu.
“Nương, tiếp theo ?” Hắn về phía Tô Vân Dao.
“Kéo , đóng cửa sổ .” Giọng Tô Vân Dao bình tĩnh như một tảng băng.
Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An lập tức tiến lên, một đứa đỡ đầu một đứa nâng chân, khó nhọc kéo Vương Lại Tử, gã đàn ông nặng hơn trăm cân từ cửa sổ xuống, ném thẳng xuống sàn nhà.
Thẩm Minh An thì nhanh chóng đóng cửa sổ, cài then cửa.
Tô Vân Dao từ trong lòng lấy gói giấy dầu mua ở hiệu thuốc, trong bóng tối mờ mịt, động tác của nàng hề chút do dự nào.
Nàng bóp miệng Vương Lại Tử , mùi hôi thối do đ.á.n.h răng quanh năm khiến dày nàng cồn cào, nhưng nàng hề nhíu mày, đổ một ít tán xuân d.ư.ợ.c dùng để phối giống đại gia súc .
Để đảm bảo d.ư.ợ.c hiệu, nàng rót một chút nước lạnh từ ấm nước bàn, cạy răng rót xuống.
Làm xong tất cả những điều , nàng lạnh lùng Vương Lại Tử bất tỉnh nhân sự đất, khóe miệng nhếch lên một nụ rợn .
“Minh Viễn, Minh An, đỡ dậy, chúng ngoài, tặng một món đại lễ.”
“Vâng, nương!” Hai thiếu niên đồng thanh đáp.
Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An mỗi đứa đỡ một cánh tay của Vương Lại Tử, bán kéo bán đỡ dậy.
Thời đại ở nông thôn nhiều hoạt động về đêm, dân làng ngủ sớm, lúc vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng vài tiếng ch.ó sủa từ xa vọng , càng nổi bật sự yên tĩnh của đêm.
Điều cung cấp một sự che chắn tuyệt vời cho hành động của Tô Vân Dao và các con.
Ba con đỡ Vương Lại Tử, như ba bóng ma hòa màn đêm, lặng lẽ xuyên qua sân, mở cửa sân, tiến về phía nhà lão Thẩm.
Lúc , nhà lão Thẩm, trong chính sảnh vẫn còn một ngọn đèn dầu leo lét.
Thẩm lão thái, Thẩm Đại Hà và Lưu thị ba đang vây quanh bàn, sốt ruột chờ đợi.
Họ dám ngủ, ước tính thời gian, chỉ chờ Vương Lại Tử bên xong việc, họ sẽ lập tức xông “bắt gian”, triệt để bôi nhọ thanh danh của Tô Vân Dao.
“Cái tên Vương Lại Tử vẫn động tĩnh gì? Không lẽ xảy chuyện gì nữa ?” Lưu thị chút sốt ruột xoa tay.
“Cứ chờ thêm chút nữa,” Thẩm Đại Hà bưng chén , chậm rãi nhấp một ngụm, cố tỏ bình tĩnh, thực trong lòng cũng đang hoảng loạn cực độ.
Thẩm lão thái thì đang thầm tính toán, chờ khi nắm thóp Tô Vân Dao, nhất định bắt nàng nhả hết tiền mua đất , còn cả tiền xây nhà ngói xanh nữa, một đồng cũng thiếu!
Ngay lúc bọn họ mỗi một ý, Tô Vân Dao dẫn các con rón rén đến ngoài tường sân.
Nàng từ trong lòng lấy một gói t.h.u.ố.c khác – gói mê d.ư.ợ.c cực mạnh.
Nàng xé gói giấy, đổ t.h.u.ố.c bột một chiếc túi thơm nhỏ, dùng lửa mồi đốt một góc túi thơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-47.html.]
Một làn khói xanh màu mùi lượn lờ bay lên, nàng buộc túi thơm một cây tre mảnh dài, cẩn thận từ tường sân đưa khe cửa sổ đang mở của chính sảnh.
Để thuận tiện cho việc lát nữa đến nhà Tô Vân Dao, cửa chính của nhà lão Thẩm khóa mà chỉ khép hờ. Điều đỡ cho Tô Vân Dao ít việc.
Nàng tính toán kỹ lưỡng liều lượng thuốc, lượng t.h.u.ố.c chỉ đủ khiến bọn họ hôn mê, nhưng nếu động tĩnh lớn một chút, vẫn thể đ.á.n.h thức.
Dù , một vở kịch lớn như , thể khán giả chứ?
Khoảng một khắc , Tô Vân Dao ước chừng t.h.u.ố.c tác dụng, liền thu hồi cây tre, dẫn hai Nhi tử, đẩy cánh cửa sân khép hờ của nhà lão Thẩm.
Trong chính sảnh, Thẩm lão thái, Thẩm Đại Hà và Lưu thị ba , đồng loạt úp mặt xuống bàn, ngủ say như c.h.ế.t.
Tô Vân Dao hiệu bằng mắt với các con.
Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An lập tức hiểu ý, đỡ Vương Lại Tử mềm oặt như một đống bùn lầy, trực tiếp khiêng phòng ngủ phía đông của Thẩm Đại Hà và Lưu thị.
Trong phòng, Thẩm Thiên Kim và Thẩm Diệu Tổ sớm về phòng ngủ, cũng đỡ ít phiền phức.
Sau khi ném Vương Lại Tử lên giường Thẩm Đại Hà, theo chỉ dẫn của Tô Vân Dao, Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An, nhẹ nhàng tiếp cận Thẩm Đại Hà, đỡ Thẩm Đại Hà lên giường, cạnh Vương Lại Tử.
Tô Vân Dao mò từ trong lòng gói giấy đựng xuân d.ư.ợ.c – nãy nàng mới chỉ dùng một nửa.
Nàng bóp miệng một , là Thẩm Đại Hà.
Nàng theo cách cũ, đổ t.h.u.ố.c bột còn cho .
Tô Vân Dao tà ác, hắc hắc! Đồ ch.ó má dám tính kế …
Mọi thứ chuẩn xong xuôi.
Tô Vân Dao dẫn hai Nhi tử rời khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa phòng, Tô Vân Dao đột nhiên nhớ điều gì đó, nàng chạy đến bên cạnh chum nước trong sân, dùng gáo múc đầy một gáo nước lạnh, đó chạy đến cửa sổ phòng Thẩm Đại Hà, nhắm đúng khe giấy dán cửa sổ, mạnh mẽ hắt !
“Xoạt , , ”
Phần lớn nước giếng lạnh lẽo đều hắt xuống đất, nhưng vẫn ít giọt nước xuyên qua song cửa, b.ắ.n mặt hai giường.
Sự kích thích lạnh giá, cộng thêm d.ư.ợ.c lực của xuân d.ư.ợ.c bắt đầu phát tác, hai đàn ông giường hầu như cùng lúc phát một tiếng rên rỉ khó chịu, mơ màng dấu hiệu tỉnh .
“Đi mau!”
Tô Vân Dao khẽ quát một tiếng, còn chần chừ một khắc nào, dẫn hai Nhi tử nhanh chóng rút khỏi nhà lão Thẩm, bóng dáng nhanh biến mất trong màn đêm đặc quánh.
……
Trong phòng ngủ của Thẩm Đại Hà, d.ư.ợ.c lực tựa như đám cháy đồng cỏ lan tràn, điên cuồng thiêu đốt khắp tứ chi bách hài của và Vương Lại Tử.
Vương Lại Tử là đầu tiên ngọn lửa tà ác đó nuốt chửng lý trí.
Hắn vốn sống cô độc bốn mươi năm, còn uống đủ liều mạnh dược, lúc chỉ cảm thấy nóng ran khó chịu, trong m.á.u như vô kiến bò c.ắ.n xé, trong đầu chỉ còn một ý niệm nguyên thủy nhất – hạ hỏa.
Hắn mơ màng mở mắt, trong bóng tối, cảm thấy bên cạnh một đang .
Người đó dường như còn mang theo một mùi mực nhàn nhạt và mùi bồ kết hòa quyện, da thịt sờ lên cũng vô cùng trơn nhẵn.
Dù Thẩm Đại Hà quanh năm sách ở trấn, về làng cũng nông, nên da thịt cũng chút mềm mại.
Vương Lại Tử lúc nào còn phân biệt đông tây nam bắc, đầu óc mơ hồ chỉ cho rằng đắc thủ, bên cạnh chính là cô quả phụ xinh Tô Vân Dao mà ngày đêm tơ tưởng.
Hắn hắc hắc, hình thô tráng liền lao tới như ch.ó sói vồ mồi.
Thẩm Đại Hà lúc cũng mơ màng tỉnh .