Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 44: Chuẩn Bị Xây Nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:02:22
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân Dao hắng giọng: “Chuyện thứ hai, chính là việc xây nhà. Mấy con thể cứ thuê nhà khác mãi , nghĩ, nhân lúc trong tay còn chút tiền dư, nên xây nhà.”
Chuyện trưởng thôn và Ngô thẩm tử đều thấy lý.
Mẹ góa con côi, một mái nhà riêng mới thực sự xem là an cư lạc nghiệp.
Ngô thẩm tử vội vàng : “ là như ! Xây nhà là việc lớn, ngươi xây kiểu nhà nào?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nàng nghĩ dù Tô Vân Dao cũng mua một mảnh đất lớn như , căn nhà xây chắc chắn cũng nhỏ.
Tô Vân Dao dừng một chút: “Ta xây một căn đại trạch ba gian lợp ngói xanh.”
“Cái gì?” Chiếc tẩu t.h.u.ố.c trong tay trưởng thôn suýt nữa rơi xuống đất, lão trợn tròn mắt, ngay cả Ngô thẩm tử cũng sững sờ, tưởng nhầm. “Ba… ba gian đại trạch lợp ngói xanh ư?”
Chuyện đùa.
Ở thôn Thanh Thạch, đều ở nhà đất nện, cùng lắm bên ngoài quét thêm lớp vôi trắng, cho tươm tất hơn.
Những gia đình khá giả hơn, thể dùng vài khúc gỗ rường cột, lợp ngói xanh, thế xem là sang trọng lắm .
Cả thôn chỉ nhà trưởng thôn là xây gạch xanh.
Đại trạch ngói xanh ba gian, đó là quy cách của những gia đình quyền quý trấn mới , chỉ riêng gạch xanh và ngói tốn ít bạc !
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai lão, Tô Vân Dao trong lòng sớm dự liệu.
Nàng giải thích: “Các con lớn , Minh Viễn và Minh An đều cưới vợ, nhà cửa là chuyện cả đời, xây một , khỏi phiền phức . Chuyện tiền bạc, trong lòng tính toán cả .”
Trưởng thôn Tô Vân Dao thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Lão phụ nữ chủ kiến, năng lực, một khi nàng dám như , ắt hẳn chỗ dựa.
Lão kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Công trình lớn như , chỉ dựa trong thôn e là , mời thợ lành nghề trấn về mới .”
Dù trong thôn đều xây nhà đất nện, thợ xây chuyên nghiệp, nên tay nghề hạn.
Tô Vân Dao cũng hiểu: “Trưởng thôn đúng. Thợ cả xây nhà, sẽ đích trấn mời về. Còn những việc nặng nhọc như đào móng, vác gạch, vận chuyển vật liệu, mời bà con trong thôn đến giúp đỡ.”
“Việc là hiển nhiên, bà con làng xóm, giúp đỡ lẫn là chuyện thường. Đến lúc đó chỉ cần gọi một tiếng, nhất định sẽ đến!” Trưởng thôn vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Trong thôn xây nhà, đều là hàng xóm đổi công cho , nhà ngươi xây nhà đến giúp, nhà dựng rường ngươi đến giúp, ai tính toán thiệt hơn.
Tô Vân Dao lắc đầu: “Trưởng thôn, ngài hiểu lầm . Tình cảnh nhà ngài cũng , Minh Viễn vẫn còn là đứa trẻ nửa lớn nửa bé, trong nhà lao động chính để đáp ân tình khác. Ta thể chiếm tiện nghi của bà con .”
Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh An bên cạnh lắng , mặt lộ vẻ thất vọng, chúng thể giúp san sẻ bất cứ việc gì.
Trưởng thôn nghĩ một lát, thấy đúng là như , nhà lão thì , thể cho Mộc Đầu và Nhi tử đến giúp Tô Vân Dao xây nhà miễn phí, nhưng nhà khác thì chắc đồng ý, lão tuy là trưởng thôn, nhưng cũng thể ép buộc khác đến xây nhà miễn phí cho nhà Tô Vân Dao .
Lão gật đầu, hỏi: “Vậy ngươi ?”
Tô Vân Dao : “Ta thuê đến giúp, mỗi một ngày bốn mươi văn tiền công, giữa trưa còn ăn một bữa no. Chỉ là một yêu cầu, những chọn là thật thà, chăm chỉ việc, kẻ lười biếng trốn việc. Chuyện , nhờ ngài giúp lo liệu một chút, ngài ở trong thôn đức cao vọng trọng, chuẩn nhất.”
Lo một bữa cơm thì cũng thôi , dù nhà nào xây nhà cũng lo cơm nước, nhưng tiền công bốn mươi văn! Bốn mươi văn đó!
Trưởng thôn và Ngô thẩm tử một nữa sốc đến nỗi nửa ngày nên lời.
Thợ khuân vác ở bến tàu trấn, việc quần quật cả ngày, may mắn lắm cũng chỉ ba mươi văn, còn tự túc lương khô.
Số tiền công mà Tô Vân Dao đưa , quả thực là từng thấy bao giờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-44-chuan-bi-xay-nha.html.]
Trưởng thôn đột ngột dậy, kích động trong phòng, đôi mắt già đục ngầu của lão lóe lên ánh nước.
Lão nào thể hiểu, Tô Vân Dao đây là đang thuê , mà rõ ràng là đang dùng tiền của , đổi cách thức để giúp đỡ bộ bà con thôn Thanh Thạch! Đây là tấm lòng thiện lương lớn đến nhường nào!
“Vân Dao… ngươi…” Giọng trưởng thôn chút nghẹn ngào, “Ngươi… tiền công quá cao ! Không ai trả như cả!”
Tô Vân Dao mỉm : “Trưởng thôn, ngài đừng từ chối nữa, tiền dùng việc đáng dùng. Nhà xây kiên cố, thì tinh thần của thợ đủ. Tiền công trả đủ, việc mới sức, căn nhà xây xong mới yên tâm. Chuyện cứ thế định đoạt , ngài giúp tìm ba mươi tráng sĩ đáng tin cậy là .”
Trưởng thôn hít sâu một , trịnh trọng gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm! Chuyện cứ giao cho ! Ta nhất định sẽ chọn cho ngươi những tráng sĩ thật thà, chất phác, việc chăm chỉ nhất thôn! Tuyệt đối phụ tấm lòng của ngươi!”
Mọi việc thỏa thuận xong, Tô Vân Dao với Ngô thẩm tử: “Thẩm tử, ba mươi mấy cộng thêm các thợ cả, bữa trưa mỗi ngày sẽ là một công trình lớn, một chắc chắn thể lo xuể. Ta mời thẩm tử và vài vị thẩm tử khác giúp lo liệu bữa cơm , tiền công một ngày ba mươi văn, thẩm tử thấy ?”
Ngô thẩm tử , càng thêm mừng rỡ.
Ở nhà nấu một bữa cơm, động đũa động vá, là thể kiếm ba mươi văn ư? Số tiền còn nhiều hơn cả nhiều nam nhân trấn kiếm !
Nàng , đây là Vân Dao cái đứa trẻ đang trắng trợn tặng tiền cho gia đình .
Trong lòng nàng cảm động đến rối tinh rối mù, vội vàng nhận lời: “Được! Sao ! Việc nhận! Chỉ là tiền công cao quá …”
“Không cao , cơm nước cho ba bốn mươi , chuyện dễ dàng gì. Cứ thế định đoạt . Làm phiền thẩm tử .”
……
Từ nhà trưởng thôn , tảng đá lớn trong lòng Tô Vân Dao vơi một nửa.
Nàng về nhà ngay, mà dẫn theo các con, mượn ánh trăng, về phía đầu của thôn.
Nàng ghé qua nhà Hoa Đào tỷ.
Hoa Đào lớn hơn Tô Vân Dao một tuổi, là lương thiện, chỉ là phận may mắn.
Thành hôn nhiều năm, mới một cô nữ nhi bốn tuổi. Trong thời đại , ở độ tuổi mà con cái mới bốn tuổi, cũng thể hình dung đứa bé đến dễ dàng.
Trượng phu của nàng thấy mong ngóng bao năm trời chỉ một cô nữ nhi, trong lòng khúc mắc, cảm thấy ngẩng đầu lên trong thôn, quanh năm lấy cớ ở trấn, cả năm cũng chẳng về mấy .
Hoa Đào tỷ một phụ nữ yếu đuối mang theo đứa bé nhỏ, cuộc sống trôi qua chật vật.
Gõ cửa, Hoa Đào thấy Tô Vân Dao, chút bất ngờ.
Khi Tô Vân Dao rõ mục đích, mời nàng cũng đến giúp nấu cơm, tiền công một ngày ba mươi văn, mắt Hoa Đào bỗng chốc đỏ hoe.
Nàng che miệng, dám tin tai , xác nhận mấy lượt mới phản ứng , kích động đến năng lắp bắp, chỉ liên tục gật đầu.
Nàng ngờ, ngày chỉ tặng cho Tô Vân Dao một chiếc chăn bông cũ, mà nay nhận một công việc đến .
Hẹn xong ngày khởi công, Tô Vân Dao mới dẫn các con về.
Còn thiếu một Trương thẩm tử, ở ngay cạnh nhà nàng, là cũng bụng, Tô Vân Dao định về nhà sẽ với nàng .
Màn đêm dần buông, trong thôn một mảng tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ch.ó sủa.
Khi chúng sắp về đến sân nhà , Tô Vân Dao tinh mắt, từ xa thấy trong bóng tối bên ngoài tường rào nhà , vài bóng đang thì thầm to nhỏ.
Thân hình của mấy bóng đó, nàng quá đỗi quen thuộc, chính là Thẩm lão thái, Lưu thị và Thẩm Đại Hà.
Đã muộn thế , gia đình lén lút tụ tập ở góc tường nhà , chắc chắn chuyện gì .