Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 37: Cảm tạ

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:02:15
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thiển Thiển đỡ tay mẫu , nhẹ giọng an ủi: “Mẫu , ngày mai chúng tự bái phỏng, một là để cảm tạ ân đức tặng t.h.u.ố.c của , hai là cũng thể hỏi rõ chi tiết về t.h.u.ố.c , xem liệu thể xin thêm vài viên . Dù cho thể trị tận gốc, thể giúp lúc phát bệnh chịu tội , cũng là một chuyện trời cho .”

Chu phu nhân nữ nhi lý, lông mày cau chặt cũng giãn , gật đầu: “Con đúng, quả thật nên hảo hảo tạ ơn .”

Ngày hôm , trời sáng rõ.

Trên chợ phiên tấp nập, quán thịt kho của Tô Vân Dao vẫn như thường lệ xếp thành hàng dài.

Ở nhã gian lầu hai quán đối diện đường, Chu phu nhân và Chu Thiển Thiển đang bên cửa sổ.

Các nàng đặc biệt đến sớm, vốn định đến cảm tạ, nhưng thấy cảnh tượng tấp nập đó, Chu phu nhân liền nghĩ nên quấy rầy ăn, liền dẫn Chu Thiển Thiển đợi ở quán .

Nàng Tô Vân Dao thoải mái xoay sở trong đám đông, mặt mang theo nụ ung dung, trong lòng thêm vài phần tán thưởng.

“Một phụ nữ, thể ăn phát đạt đến , thật sự dễ dàng gì.” Hoàng Ngọc Linh nhẹ giọng cảm thán.

Đồng là nữ nhân, rõ nhất sự khó khăn của nữ nhân trong thế đạo , phụ nhân một dẫn con mặt ăn buôn bán, e rằng phu quân còn nữa.

Chu Thiển Thiển cũng tò mò đ.á.n.h giá Tô Vân Dao.

Tiểu cô nương mười ba tuổi, là độc nữ trong nhà, từ nhỏ nuông chiều mà lớn, đối với thứ đều tò mò.

Nàng thấy phụ nhân bán thịt kho , tuy mặc y phục vải vóc bình thường, nhưng hình thẳng tắp, giữa hàng mày và khóe mắt tự một khí chất tinh và hào sảng mà phụ nữ bình thường .

Mà thiếu niên bên cạnh nàng, tuy luôn cúi đầu bận rộn, nhưng động tác trầm , vội vàng.

Các nàng uống , ăn điểm tâm, tán gẫu, cảnh tượng đối diện.

Ước chừng hơn một canh giờ , hai thùng gỗ lớn quán của Tô Vân Dao cuối cùng cũng cạn đáy.

Thấy Tô Vân Dao bắt đầu dọn hàng, Chu phu nhân lập tức dậy, với Chu Thiển Thiển: “Đi, chúng qua đó.”

Tô Vân Dao đang cùng Thẩm Minh Viễn lau chùi thùng gỗ, khóe mắt liếc thấy hai ăn mặc phi phàm về phía .

Người theo chính là nha Tiểu Hà ngày hôm qua, mặt nàng một quý phu nhân chăm sóc , khí chất xuất chúng, cùng với một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi.

Trong lòng nàng lập tức hiểu rõ.

“Thẩm nương.” Tiểu Hà nhanh chóng tiến lên, kính cẩn hành lễ.

Tô Vân Dao đặt khăn lau xuống, thẳng , mặt nở nụ hiền hòa: “Là các ngươi . Xem sắc mặt của vị phu nhân , chắc hẳn khá hơn nhiều ?”

Ánh mắt nàng dừng quý phu nhân, chỉ thấy nàng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong sáng, khác biệt với bộ dạng bệnh tật thập tử nhất sinh mà Tiểu Hà ngày hôm qua.

Chu phu nhân tiến lên một bước, mặt là sự cảm kích chân thành: “Đâu chỉ là khá hơn nhiều, quả thực là cứu mạng . Ngày hôm qua nhờ t.h.u.ố.c của ngươi, ân tình , thật sự nên cảm tạ thế nào cho .”

Tô Vân Dao : “Phu nhân quá . Chẳng qua là việc nhỏ giơ tay giúp đỡ, cô nương Tiểu Hà chứng đau đầu hành hạ, nghĩ đến viên t.h.u.ố.c từng tình cờ , liền cả gan để thử một . Không gây thêm phiền phức cho .”

Nàng chuyện kiêu căng hạ , thái độ thản nhiên.

Chu phu nhân càng thêm cảm thấy tệ, liếc con đường qua tấp nập xung quanh, đề nghị: “Chỗ tiện chuyện, là đến quán đối diện xuống ?”

Tô Vân Dao nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy chuyện ở đây .

Nàng đầu với bà lão bán bánh màn thầu bên cạnh: “Vương đại nương, phiền , giúp trông chừng đồ vật, một lát về ngay.”

Vương đại nương bởi vì quán thịt kho của Tô Vân Dao, kéo theo việc buôn bán bánh màn thầu của bà cũng hơn nhiều, nhiều mua thịt kho, tiện tay mua thêm mấy cái màn thầu kẹp ăn, bà đối với Tô Vân Dao tự nhiên là lòng đầy cảm kích, lập tức sảng khoái phất tay: “Đi , yên tâm, trông chừng cho ngươi, sẽ mất !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-37-cam-ta.html.]

“Đa tạ đại nương.”

Tô Vân Dao lúc mới dẫn Thẩm Minh Viễn, theo Chu phu nhân và đoàn quán .

Vào nhã gian, chủ khách an vị.

Thẩm Minh Viễn theo mẫu , đầu tiên một nơi khí phái như , trong lòng tránh khỏi chút căng thẳng.

mặt y vẫn trầm , chỉ yên lặng bên cạnh Tô Vân Dao, lưng thẳng tắp.

Chu phu nhân sai tiểu nhị mang Mao Tiêm thượng hạng nhất cho Tô Vân Dao và Thẩm Minh Viễn, nữa trịnh trọng bày tỏ lòng cảm tạ.

“Chứng đau đầu kinh niên của , bảy, tám năm . Mời khắp danh y, uống đến hàng ngàn thang thuốc, đều thấy thuyên giảm. Mỗi phát tác, đều hận thể đ.â.m đầu tường mà c.h.ế.t. May nhờ ngươi cho viên t.h.u.ố.c , thế mà hiệu quả thần kỳ đến .” Chu phu nhân thành khẩn .

Tô Vân Dao vội vàng : “Phu nhân mau đừng . Thuốc của cũng là tình cờ , trị ngọn trị gốc, chỉ thể giải quyết cơn đau nhất thời mà thôi.”

Chu phu nhân chỉ thể trị ngọn mà trị gốc, lòng chút thất vọng.

nghĩ đến căn bệnh mà bao nhiêu danh y đều thể chữa khỏi, thể dễ dàng lành hẳn, chỉ cần giảm bớt đau đớn là quá .

Nàng hướng Tô Vân Dao khách khí : “Đừng gọi phu nhân phu nhân nữa, tên Hoàng Ngọc Linh, thấy nhỏ hơn , gọi tử nhé.”

Tô Vân Dao dám đáp ứng? Hai thường, chỉ khách sáo với đôi chút, thể xem là thật, nàng chỉ .

Chu phu nhân đưa mắt hiệu cho ma ma bên cạnh, ma ma liền kịp thời lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong tay áo.

Chu phu nhân nhận lấy ngân phiếu, nhét tay Tô Vân Dao, : “Muội tử, nhờ t.h.u.ố.c của , đây là chút lòng thành của , thành kính ý, mong nhất định nhận lấy.”

Tô Vân Dao ngân phiếu trong tay, lòng nở hoa, nhưng vẫn quyết định giữ ý tứ một chút, lời khách khí còn kịp , Chu Thiển Thiển bên cạnh nhịn cất tiếng hỏi.

“Thím ơi, bệnh của nương con, thật sự thể trị tận gốc ?”

Tô Vân Dao đón lấy ánh mắt mong chờ của Chu phu nhân và Chu Thiển Thiển, lòng thầm thở dài một tiếng.

Nếu Ibuprofen thể trị tận gốc bệnh đau nửa đầu, thì giới y học hiện đại đốt một tràng pháo lớn đến nhường nào.

Nàng lắc đầu, mặt lộ một tia bất đắc dĩ: “Không giấu tiểu thư và phu nhân, chứng đầu phong cực kỳ ngoan cố, bệnh căn ăn sâu bén rễ, triệt để nhổ bỏ, khó như lên trời. Thuốc của , cũng chỉ thể giảm triệu chứng, khiến thể chịu đựng cái khổ . Nếu đến trị tận gốc, tuyệt nhiên bản lĩnh đó.”

Nghe lời , mặt Chu phu nhân và Chu Thiển Thiển đều thoáng qua một tia thất vọng.

Ngọn lửa hy vọng mới nhen nhóm, dường như dội một gáo nước lạnh.

Tô Vân Dao thần sắc của hai , ngân phiếu bàn, lòng chút đành.

cũng nhận trọng kim của , nhưng thể giải quyết triệt để vấn đề, lương tâm nàng cho phép.

Trầm ngâm một lát, nàng vẫn mở miệng : “Tuy nhiên, phu nhân cũng cần quá lo lắng. Tuy thể trị tận gốc, nhưng t.h.u.ố.c viên của , trong nhà vẫn còn một ít. Nếu phu nhân tin tưởng, ngày mai chợ, sẽ mang theo một ít, phu nhân cứ bảo Tiểu Hà cô nương đến lấy là .”

Lời , mắt Chu phu nhân và Chu Thiển Thiển “loáng” một cái sáng bừng.

“Thật ?” Chu phu nhân mừng rỡ khôn xiết, “Vậy thì quá ! Muội tử, quả thật là đại ân nhân của !”

Có thể thoát khỏi cơn đau thấu xương hành hạ, đối với nàng mà là ân huệ trời ban.

Tô Vân Dao mỉm gật đầu.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

 

Loading...