Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 174: Định đóng đồ đạc cho cửa tiệm
Cập nhật lúc: 2025-11-15 13:14:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi sắp xếp thỏa tất cả tiền bạc, bữa tối cũng chuẩn xong.
Hôm nay thu hoạch lớn, Tô Vân Dao đặc biệt dặn Thúy Lan tám món, bày đầy hai bàn lớn.
Thịt kho tàu, gà hầm, trứng xào, cùng mấy món rau tươi, hương thơm ngào ngạt, chỉ ngửi thôi khiến thèm ăn.
Ngồi chỗ.
“Đừng khách sáo, hôm nay đều mệt lử , mau ăn , ăn nhiều thịt !” Tô Vân Dao cầm đũa lên, gọi .
“Đa tạ phu nhân!”
Mọi đồng thanh cảm ơn, cúi đầu ăn uống ngấu nghiến, hôm nay ai nấy đều đói lả.
…
Ăn xong bữa tối, A Tử và Thúy Lan dọn dẹp tàn cuộc.
Tô Vân Dao gọi Thẩm Minh Viễn và Lâm Tuyền trướng phòng.
Số tiền thu hôm nay, nàng để hơn hai ngàn lượng.
Tô Vân Dao thầm tính toán, cửa tiệm ở trấn cần tiền để sửa sang, tiệm cần , cũng thể thiếu bạc.
Quan trọng hơn là, nàng vẫn luôn canh cánh việc mua xe ngựa, đó cũng là một khoản chi nhỏ.
“Minh Viễn, Lâm Tuyền, ngày mai là ngày tác phường phát tiền công .”
Tô Vân Dao hai : “Lần thôn chúng gặp nạn, ít nhà chịu tổn thất nặng nề, đang là lúc thiếu tiền. Số tiền công , ngày mai các ngươi đúng giờ phát xuống.”
“Nương, cứ yên tâm, sổ sách con đối chiếu xong từ lâu , tiền công của mỗi đều tính toán rõ ràng.” Thẩm Minh Viễn lập tức .
“Phu nhân, đồng tiền và bạc vụn dự trữ trong kho cũng đủ, sáng mai là thể phát.” Lâm Tuyền cũng bổ sung theo.
Tô Vân Dao gật đầu, đối với năng lực việc của hai họ, nàng vẫn yên tâm.
Tô Vân Dao dậy: “Được , cũng còn sớm nữa, nghỉ , ngày mai còn nhiều việc .”
Ba ai về chỗ nấy.
…
Tô Vân Dao trở về phòng , khi rửa mặt xong giường, nhưng chút buồn ngủ.
Nàng thầm tính toán ngày mai sẽ một chuyến lên trấn.
Đồ đạc đặt , dụng cụ nấu ăn mua, đặc biệt là nồi lớn để nấu Mala Tang, nhất định tìm một thợ rèn giỏi chuyên đóng riêng.
Còn xe ngựa…
Nàng lật , ép buộc bản nhắm mắt .
Ngủ , ngủ ! Giữ đủ tinh thần.
…
Sáng sớm hôm , trời tờ mờ sáng, sân lớn của tác phường Tô Vân Dao một nữa trở nên náo nhiệt.
Các công nhân ba năm tụm năm kết bạn đến, từng một mặt đều mang theo vài phần mong đợi và căng thẳng.
Hôm nay là ngày phát tiền công.
Đối với những nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời , mỗi tháng điều mong chờ nhất, chính là ngày hôm nay.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Huống hồ, mấy ngày trải qua một trận lụt lớn như , tuy Tô Vân Dao dẫn dắt phòng ngừa từ , c.h.ế.t, nhưng mỗi nhà ít nhiều đều tổn thất.
Nhà cửa sửa, hoa màu ngập trong ruộng thì còn hy vọng, nhà nào thiếu lương thực thì bỏ tiền mua.
Có thể , hiện tại mỗi nhà đều đang chờ khoản tiền công để cứu tế khẩn cấp.
Tô Vân Dao giao việc cho Thẩm Minh Viễn và Lâm Tuyền .
Nàng tự dẫn Đại Võ cửa.
Hôm nay là một ngày nắng , đường quan đạo dễ hơn mấy ngày nhiều.
Đến trấn, Tô Vân Dao để Đại Võ đ.á.n.h xe, trực tiếp đến nơi đây nhà nàng từng đồ đạc.
Đều là quen , việc thuận lợi, Tô Vân Dao chỉ cần cho thợ mộc những bản vẽ và ý tưởng của là , bên đồ đạc đại khái cần hơn nửa tháng.
Giao tiền đặt cọc, đến tiệm thợ rèn, đặt hai cái nồi lớn hình tròn, Tô Vân Dao cân nhắc ăn cay, chuẩn đến lúc đó hai loại Mala Tang, một loại nước lèo trong, một loại nước lèo đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-174-dinh-dong-do-dac-cho-cua-tiem.html.]
Nồi đơn giản, Tô Vân Dao cũng tốn nhiều lời.
Xử lý xong những việc , Tô Vân Dao trong lòng như trút một gánh nặng.
“Đại Võ, thôi, chúng đến trạm cuối cùng hôm nay, chợ gia súc!” Tô Vân Dao nhảy lên xe bò, phất tay đầy khí thế.
“Vâng ạ, phu nhân!”
Đại Võ giơ roi, xe bò nữa lắc lư chuyển động.
Tô Vân Dao xe, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
Đợi ngựa mua xong, đến trấn, sẽ còn chịu đựng chiếc xe bò xóc nảy nữa!
Chợ gia súc trấn Bình Dương ở phía nam nhất của trấn, chiếm một khoảnh đất lớn.
Chưa đến gần, một luồng khí vị nồng nặc hỗn hợp mùi phân gia súc và cỏ khô ập mặt.
Tiếng bò kêu, tiếng ngựa hí, tiếng lợn ụt ịt, cùng tiếng rao hàng của thương nhân, tiếng cãi vã mặc cả, tất cả hòa lẫn .
Tô Vân Dao bảo Đại Võ tiên dừng xe bò của nhà .
Rồi mới cùng Đại Võ bước trong.
Trong chợ dùng những hàng rào gỗ thô sơ chia thành các khu vực khác .
Bên là bán bò, bên là bán heo dê, tận trong cùng, mới là nơi bán ngựa và lừa la.
Tô Vân Dao theo Đại Võ, thẳng về phía chợ ngựa.
Mùi vị ở chợ ngựa bên còn nồng nặc hơn bên ngoài.
Từng con ngựa cao thấp đều, màu lông khác buộc cọc gỗ, con đang cúi đầu ăn cỏ khô, con đang bồn chồn hứ mũi, dùng đuôi xua ruồi .
Bên cạnh mỗi cọc ngựa, đều một lái buôn ngựa trông tinh ranh tháo vát, thấy khách đến gần, lập tức nhiệt tình chào đón.
“Khách quan, xem ngựa ? Ngựa ở chỗ , đều là hàng buôn từ phương Bắc về đấy! Ngài xem con , bốn vó sinh phong, một ngày thể chạy ba trăm dặm!”
“Lão bản, đến chỗ xem! Con của là ngựa cái, tính tình hiền lành, thích hợp nhất để kéo xe!”
Tô Vân Dao ngơ những tiếng rao , hôm nay nàng dẫn Đại Võ đến, chính là để quân sư, bản nàng đối với những gia súc , nửa điểm cũng hiểu.
“Đại Võ, ngươi chọn .” Nàng với Đại Võ bên cạnh.
Đại Võ từng mã phu ở nhà chủ cũ, nên am hiểu về những chuyện .
“Vâng ạ, phu nhân.”
Đại Võ đáp một tiếng, bắt đầu nghiêm túc quanh chợ ngựa.
Y như những mua khác, kiểm tra xem ngựa khỏe mạnh, lông bóng mượt .
Đến mỗi con ngựa, y dừng vòng quanh ngựa một vòng, tỉ mỉ quan sát hình dáng và tứ chi của ngựa.
Sau đó, y sẽ vươn tay sờ bộ xương của ngựa, bóp bóp chân ngựa.
Quan trọng nhất là, y sẽ banh miệng ngựa , cẩn thận xem xét răng ngựa.
Đại Võ chỉ một con hắc mã trông cao lớn dũng mãnh, khe khẽ giới thiệu với Tô Vân Tiêu, "Con ngựa trông thì vẻ lanh lợi, nhưng răng mòn quá nhiều , là một lão gia hỏa . Trông thì mắt nhưng thực dụng, chạy vài năm nữa là nghỉ hưu."
Hắn chỉ một con ngựa màu vàng khác: "Con thì còn trẻ, nhưng phu nhân xem chân của nó, khớp sưng, hẳn là từng thương. Tuy giờ trông , nhưng kéo hàng nặng, chắc chắn dễ xảy vấn đề."
Tô Vân Tiêu xong gật đầu lia lịa, trong lòng thầm thấy may mắn.
May mà dẫn Đại Võ tới, nếu , một kẻ ngoại đạo như , chắc chắn sẽ mấy lão bán ngựa lừa phỉnh bởi những lời thổi phồng mỹ miều.
Cái nghề xem ngựa , quả thực nhiều mánh khóe.
Hai dạo quanh chợ ngựa gần nửa canh giờ, xem hơn chục con ngựa, nhưng Đại Võ đều mấy hài lòng.
Ngay khi Tô Vân Tiêu sắp chịu nổi mùi xú uế, bước chân của Đại Võ cuối cùng cũng dừng một chuồng ngựa ở góc khuất nhất.
Trong chuồng ngựa , buộc hai con ngựa màu nâu đỏ.
Hai con ngựa cao lớn uy phong như những con khác, hình trung bình, nhưng cân đối, đường cơ bắp mượt mà, trông tràn đầy sức mạnh.
Chúng lặng lẽ đó, ánh mắt trông hiền lành, nhưng ánh lên vẻ lanh lợi.
"Phu nhân, hai con ngựa !" Mắt Đại Võ sáng rực.
Tô Vân Tiêu theo ánh mắt tới, cũng cảm thấy hai con ngựa trông thuận mắt hơn nhiều.