Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-11-15 13:14:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tương ớt đắt hàng

Vừa về đến nhà, chỉ thấy cổng sân lớn của xưởng sản xuất nhà , một đám đông đen đặc đang vây kín, còn đậu mấy cỗ xe ngựa và xe kéo, chặn mất nửa đường.

Trong sân, Thẩm Minh Viễn và Lâm Tuyền, đang mấy vây chặt, hai trán lấm tấm mồ hôi, ngừng chắp tay vái chào , miệng ngớt, trông vẻ đau đầu vô cùng.

Trái tim Tô Vân Dao lập tức thắt , nàng cũng chẳng kịp đợi xe bò dừng hẳn, trực tiếp nhảy xuống xe.

“Tránh một chút, xin ơn tránh một chút!” Đại Vũ mở đường.

Dân làng vây xem thấy là Tô Vân Dao về, đều như thấy cứu tinh, vội vàng nhường một lối .

“Ôi chao, Vân Dao về !”

Tô Vân Dao bước trong, mới hiểu chuyện gì đang xảy .

Hóa những , đều là các chưởng quỹ tửu lầu và chủ tiệm ở trấn ăn với nàng.

Mấy ngày mưa bão lớn, cầu sập, đường đứt, thôn , ở trấn cũng .

Những lọ tương ớt do xưởng sản xuất của nàng tự nhiên cũng đứt nguồn cung.

Bây giờ cầu sửa xong, đường thông, những vị chưởng quỹ đứt hàng , liền từng một vội vã chạy đến tận nhà để lấy hàng.

Nhìn chúng từng một gấp gáp đến nỗi mồ hôi đầm đìa, Tô Vân Dao lập tức dở dở .

Tô Vân Dao hắng giọng, với đám chưởng quỹ mặt: “Chư vị chưởng quỹ, hãy yên lặng một chút! Yên lặng một chút! Nghe đây!”

Đám đông ồn ào, thấy đông gia của xưởng sản xuất, liền im lặng, hàng chục đôi mắt đồng loạt chằm chằm nàng.

“Ta đều đang sốt ruột.”

Tô Vân Dao đảo mắt một vòng, mặt lộ nụ áy náy, “Mấy ngày thiên tai, đường đứt, gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của , là của Tô Vân Dao , ở đây, xin hết xin một tiếng.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nàng , cung kính chắp tay vái chào .

Thái độ của nàng, khiến các chưởng quỹ chút ngượng ngùng.

Đông gia khách khí như , chúng còn thể gì nữa? Chuyện thiên tai , ai cũng thể oán trách ai .

“Tô đông gia khách khí , chuyện thể trách .”

đúng , thiên tai, là chuyện thể tránh mà.”

Mọi nhao nhao xua tay.

Tô Vân Dao khẽ, tiếp lời: “Tâm trạng của chư vị đều thấu hiểu, hàng hóa, tác phường của chúng đủ! Chư vị đến đây, hôm nay xin cam đoan, tuyệt đối sẽ để bất kỳ vị chưởng quỹ nào về tay !”

Lời nàng thốt, đều như nuốt một viên định tâm , vẻ mặt lo lắng cũng hóa thành vui mừng.

“Tuy nhiên,” Tô Vân Dao chuyển lời, “Chư vị đông đúc, xe cộ nhiều, chen chúc ở đây e rằng . Thế , chúng giữ quy tắc, việc đều .”

Nàng vươn tay chỉ về phía một khoảnh đất trống cửa viện.

“Đừng chen lấn nữa, theo thứ tự chư vị đến, từng nhà một mà tiến ! Dừng xe ngựa , xếp thành hàng!”

Ánh mắt Tô Vân Dao lướt qua .

“Nhi tử cùng quản sự của chúng sẽ cầm sổ sách, đối chiếu đơn hàng, đó sắp xếp bốc dỡ hàng cho chư vị! Kẻ nào chen hàng, hoặc lớn tiếng huyên náo trong viện, loạn trật tự, thì thứ , sẽ xếp hàng cuối cùng!”

Các chưởng quỹ đưa mắt , đều thấy cách .

Ồn ào hỗn loạn quả thật , xếp hàng theo thứ tự, công bằng chính trực, ai cũng gì.

“Được! Cứ lời Tô đông gia!” Tiền chưởng quỹ là đầu tiên lên tiếng.

Những khác cũng nhao nhao phụ họa.

Tô Vân Dao thấy trấn áp tình hình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đầu, Thẩm Minh Viễn và Lâm Tuyền bên cạnh, hạ thấp giọng, nhanh chóng phân phó: “Minh Viễn, con lấy hết sổ sách đây. Lâm Tuyền, ngươi tác phường, gọi , chuẩn bốc hàng.”

“Vâng, nương!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-173.html.]

“Vâng, phu nhân!”

Hai nhận lệnh, như thể tìm chủ tâm cốt, lập tức , chia hành động.

Thẩm Minh Viễn và Lâm Tuyền động tác nhanh.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Minh Viễn ôm một chồng sổ sách dày cộp từ trong nhà bước , Lâm Tuyền cũng dẫn theo mười mấy công nhân trong tác phường, từ tác phường tới.

Những công nhân thấy cảnh tượng cửa viện, cũng đều giật , đợi đến khi hiểu rõ chuyện, từng một đều phấn chấn tinh thần.

Công việc , nghĩa là việc của họ định, tiền công cũng định, đây quả là đại sự may mắn!

“Hôm nay chịu khó một chút, bốc hết hàng của các chưởng quỹ lên xe.” Tô Vân Dao lớn với các công nhân.

“Được ạ! Đông gia!”

“Không thành vấn đề! Đảm bảo thành nhiệm vụ!”

Các công nhân đồng thanh đáp lời, tràn đầy khí thế.

Các công nhân nhận việc, lập tức tản , chạy đến các kho hàng của tác phường.

Trong chốc lát, cả sân viện trở nên bận rộn nhưng trật tự.

Người bốc hàng, cân đo, ghi sổ, xếp xe, mỗi đều việc của một cách nề nếp.

Các chưởng quỹ chờ lấy hàng, vốn dĩ còn chút lo lắng, nhưng thấy cảnh tượng , lòng cũng dần định .

Cứ thế bận rộn cho đến khi trời gần tối hẳn, chiếc xe ngựa cuối cùng chở đầy hàng rời , cửa sân cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Tô Vân Dao thở phào một dài, cảm thấy eo của sắp còn là của nữa .

Từ khi về đến nhà nàng nghỉ ngơi giây phút nào, là an ủi đám chưởng quỹ đang nóng lòng, tổ chức nhân lực giao hàng, thật sự khiến nàng mệt mỏi rã rời.

“Nương, mau nhà nghỉ một lát .”

Thẩm Minh Viễn bước tới, đưa một ly nước ấm nguội từ .

Y hôm nay cũng mệt đến thở dốc, cùng Lâm Tuyền, một phụ trách đối chiếu sổ sách, một phụ trách chỉ huy xếp hàng lên xe, hai bận đến mức kịp đặt chân xuống đất, giọng cũng gần như khản đặc.

Tô Vân Dao nhận lấy ly nước, uống hơn nửa ly, mới cảm thấy sống .

Nàng sân viện, các công nhân về nhà, Giang Sơn và Giang Hải đang dọn dẹp bãi chiến trường đất, từng một đều lộ vẻ mệt mỏi.

“Hôm nay đều vất vả , Tiểu Võ, ngươi bếp với Thúy Lan một tiếng, tối nay thêm món! Số thịt hôm nay mua từ trấn về đều hầm hết, để ăn thật ngon một bữa!” Tô Vân Dao lớn sân.

“Vâng ạ! Phu nhân!” Tiểu Võ đáp một tiếng trong trẻo, co giò chạy vọt bếp.

Thực hầu trong nhà Tô Vân Dao mỗi ngày cũng một bữa ăn thịt, nhưng hôm nay, lời phu nhân , chắc chắn là thịt sẽ đủ no nê.

“Đa tạ phu nhân!”

Tô Vân Dao khẽ, mới theo Thẩm Minh Viễn bước trướng phòng.

Lâm Tuyền đang bên bàn, mặt đặt mấy hòm tiền, trong tay cầm bàn tính, gõ lạch cạch lạch cạch, đang kiểm kê tiền hàng thu hôm nay.

Trên bàn, bạc chất thành từng núi nhỏ, bên cạnh còn vài ngân phiếu.

“Thế nào ? Đã tính rõ ràng hết ?” Tô Vân Dao tới, tiền đầy bàn, tâm trạng cũng trở nên hơn.

Vất vả thì vất vả thật, nhưng bạc trắng sáng , ai mà vui cho .

“Phu nhân, sắp tính xong ạ.”

Lâm Tuyền ngẩng đầu, mặt cũng mang vẻ tươi che giấu , “Hôm nay tổng cộng xuất hơn ba ngàn vò tương ớt, tiền hàng thu về, tổng cộng là chín ngàn năm trăm lượng.”

Tô Vân Dao gật đầu, khấu trừ chi phí, cùng tiền công của công nhân, đại khái cũng thể còn hơn sáu ngàn lượng bạc.

Sau khi Lâm Tuyền và Thẩm Minh Viễn , Tô Vân Dao cất ngân phiếu và bạc trong căn hộ, chỉ để hơn hai ngàn lượng dùng dự phòng trong sổ sách.

 

Loading...