Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 166: Đại Vũ
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:40:01
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau ngày hôm đó.
Về phần Lưu thị, rõ là nàng thông suốt, là thực sự còn kế sách nào khác, cuối cùng thật sự an phận ở trong cái tiểu viện , cam chịu ngoại thất thể lộ mặt của Trần Đại Ngưu.
Một nữ nhân tuổi ngoài ba mươi, phu gia hưu bỏ, danh tiếng cũng thối nát, còn mang theo một đứa nữ nhi lớn hẳn, ngoại trừ con đường , quả thực cũng chẳng còn lối thoát nào khác.
Theo Trần Đại Ngưu, tuy danh phận, nhưng ít nhất lo lắng chuyện ăn mặc, tiền tiêu cũng dư dả hơn nhiều so với khi còn ở nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm ở thôn Thanh Thạch, càng mất chút sinh khí ngày xưa.
Dẫu , Lưu thị , trong nhà chỉ còn Thẩm Đại Hà và Thẩm Diệu Tổ, Thẩm lão thái cũng chẳng còn đối tượng để mà mắng nhiếc.
Giờ đây, thỉnh thoảng bà sẽ đến trấn, để thăm bà con, mà là đến hiệu sách, nhận từ tay chưởng quầy vài quyển sách dày, giao một chồng bản thảo chép xong, đổi lấy vài chục đồng tiền đồng.
Thẩm Đại Hà thì suốt ngày ru rú trong phòng chép sách, trong lòng vẫn ôm ấp hy vọng về khoa cử, tự cho rằng tới nhất định sẽ đỗ…
Còn về Tô Vân Dao bên , cuộc sống càng ngày càng phát đạt.
Cửa hiệu ở trấn đang tu sửa rầm rộ, mỗi đến đều thể thấy những đổi mới.
Mấy hạ nhân trong nhà đều tròn bổn phận, thu vén thứ từ trong ngoài đấy.
Thời gian chớp mắt trôi qua, tháng Chín.
Hổ thu năm nay đặc biệt dữ dội, nhưng còn kịp nóng mấy ngày, trời như thủng một lỗ, mưa lớn xối xả liên tục mấy ngày liền.
Hạt mưa tựa như hạt đậu nành, lộp bộp trút xuống mái nhà, con đường đá xanh trong sân cũng đọng những vũng nước nông.
Giữa trời đất một màu trắng xóa, ngoại trừ tiếng mưa, chẳng còn thấy gì, khiến trong lòng vô cớ hoảng loạn.
Sáng hôm đó, Tô Vân Dao dậy từ sớm.
Thẩm Minh An và Thẩm Minh Châu các một nữa nghỉ học mấy ngày.
Tuy nhiên, tính theo ngày, hôm nay Thẩm Minh An nên về thư viện, Thẩm Minh Châu và Hạnh Nhi cũng về Cẩm Tú Các ở trấn để tiếp tục học thêu.
Trên bàn ăn sáng, tiếng mưa lớn đến nỗi chuyện dùng tiếng hô.
“Mẫu , mưa lớn quá, đường xá đều rõ .” Thẩm Minh Châu khuấy khuấy bát cháo, chút lo lắng ngoài cửa sổ.
Tô Vân Dao cũng nhíu mày, mưa lớn thế quả thực , trút xuống ba bốn ngày , chẳng chút dấu hiệu nào tạnh.
Con đường đất từ thôn trấn vốn lầy lội, với trận mưa lớn như xối xả xuống, chắc chắn sẽ lầy lội vô cùng, trơn trượt khó .
“Hay là hôm nay đừng nữa.” Tô Vân Dao thầm tính toán trong lòng, “Đường quá trơn trượt, vạn nhất ngã đường thì chuyện đùa. Ta sẽ để Đại Vũ đến trấn với phu tử và sư phụ của các con một tiếng, cứ bảo là do mưa lớn, nên đến muộn hai ngày.”
“Mẫu , sách thể tùy tiện như .” Thẩm Minh An đặt đũa xuống, hiểu chuyện , “Đường trơn trượt như thế, Đại Vũ ca một chúng cũng yên tâm. Hay là chúng tự , cứ chậm một chút là .”
Tô Vân Dao tuy rõ đạo lý , nhưng trong lòng vẫn chút bất an, nghĩ là đích đưa chúng một chuyến.
Nàng định mở miệng, cửa viện “bang bang bang” gõ vang.
“Ai chứ? Mưa lớn thế .” Thúy Lan lẩm bẩm một câu, dậy mở cửa.
Cửa mở, một khoác áo tơi, đội nón lá vội vã xông , đều nhỏ nước, hệt như vớt từ nước lên.
Người cởi nón lá xuống, Tô Vân Dao nhận , đó là thôn trưởng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Thôn trưởng? Người đến đây?” Tô Vân Dao vội vàng dậy, thôn trưởng ướt sũng mưa, lòng “thịch” một cái, cảm thấy chắc chắn chuyện lành gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-166-dai-vu.html.]
“Vân Dao , mau, mau đừng để mấy đứa nhỏ nhà ngươi trấn nữa!” Thôn trưởng nhà, còn kịp uống ngụm nước, vội gạt vệt mưa mặt, sốt ruột .
“Đã xảy chuyện gì?” Tô Vân Dao lòng chợt thắt .
Thôn trưởng thở hổn hển, vỗ đùi một cái: “Xảy chuyện lớn ! Cây cầu gỗ trấn, lũ quét cuốn trôi ! Muốn trấn, đường vòng, xa lắm, ít nhất mất bốn năm canh giờ mới tới trấn!”
Lời , tất cả trong nhà đều sững sờ.
Cầu sập ?
“Ban đầu còn nghĩ, hôm nay Mộc Đầu và Trương thúc đưa thịt kho cho Phúc Mãn Lâu ở trấn, ai ngờ bọn họ đến bên cầu thì phát hiện cầu còn, nước dâng cao ngất, liền vội vàng chạy về!” Thôn trưởng lòng vẫn còn sợ hãi , “Ta chuyện , liền nghĩ đến nhà ngươi Minh An hôm nay đến thư viện, vội vàng chạy đến báo cho ngươi một tiếng, đường đứt , trấn là nữa!”
Tô Vân Dao xong, lòng cũng trùng xuống.
“Đa tạ thôn trưởng đặc biệt chạy một chuyến.” Tô Vân Dao tiên cảm ơn, vội vàng sai Thúy Lan rót cho thôn trưởng một chén nóng, “Người mau uống ngụm nóng .”
Thôn trưởng bưng bát lên, ừng ực uống một cạn sạch, mới dần lấy sức.
Thẩm Minh An và Thẩm Minh Châu , mặt đều lộ vẻ thất vọng, nhưng nhiều hơn là nỗi lo lắng về trận mưa lớn dai dẳng .
“Mẫu , chúng …” Thẩm Minh Châu hỏi.
“Tình cảnh hiện giờ, chắc chắn là về .” Tô Vân Dao vỗ vai , an ủi, “Đệ đừng lo lắng, đợi đường thông, sẽ đích giải thích với phu tử và sư phụ của các . Thiên tai mà, họ sẽ thấu hiểu.”
Thẩm Minh Châu và Thẩm Minh An cũng chỉ thể , gật đầu, gì nữa.
Nếu thể đến thư viện, việc học cũng thể bỏ bê.
Thẩm Minh An với Tô Vân Dao một tiếng, tự trở về phòng sách.
Thẩm Minh Châu và Hạnh Nhi thấy , cũng cùng trở về phòng, lấy rổ kim chỉ , luyện thêu thùa.
Mấy đứa trẻ đều hiểu chuyện, Tô Vân Dao trong lòng cảm thấy an ủi, nhưng ngoài cửa sổ, trận mưa vẫn hề ngớt, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lúc càng nặng.
Nàng đến cửa, dòng nước chảy tụ trong sân, may mắn , lúc xây nhà, rãnh thoát nước là do chính nàng tự tay thiết kế.
Tuy nhiên, trong thôn ít nhà vẫn là nhà đất đắp, mái nhà cũng lợp bằng tranh.
Mưa nhỏ thì , chứ mưa lớn như vầy liên tiếp mấy ngày, nhà đất ngấm nước như thế, liệu vững chắc ?
“Thôn trưởng,”
Tô Vân Dao đầu , với thôn trưởng vẫn đang trong nhà sầu muộn, “Mưa lớn quá, lo rằng nhà của một hộ dân trong thôn kiên cố, nhất nên dẫn xem xét từng nhà từng hộ, đặc biệt là những căn nhà cũ, ngàn vạn đừng để xảy chuyện gì bất trắc.”
Thôn trưởng ngẩn , chỉ lo lắng chuyện cầu sập, thật sự nghĩ đến phương diện . Được Tô Vân Dao nhắc nhở như , lập tức phản ứng .
“Phải ! Ngươi xem cái đầu óc của !” Thôn trưởng vỗ đầu, bật dậy, “Vân Dao, vẫn là ngươi nghĩ chu đáo! Cái nhà đất đắp sợ nhất là ngấm nước, vạn nhất sập xuống, đó là chuyện thể c.h.ế.t đấy!”
“Ta ngay đây! Ta sẽ dẫn kiểm tra từng nhà từng hộ ngay!” Thôn trưởng cũng chẳng kịp nghỉ ngơi, liên tục lời cảm ơn, vội vàng khoác áo tơi, đội nón lá.
Tô Vân Dao tiễn đến cửa, dặn dò: “Người cũng cẩn thận một chút, bảo những cùng đều thành nhóm, đừng một .”
“Ai, !” Thôn trưởng đáp lời, lao màn mưa mịt mùng, bóng dáng nhanh mờ , còn thấy nữa.
Tô Vân Dao mái hiên, trận mưa như trút nước , sợi dây trong lòng nàng bất giác căng chặt.
Người trong thôn đa phần đều chất phác, bất kể vì việc trong xưởng của mà bảo vệ , Tô Vân Dao cũng sẽ thôn dân gặp nạn.