Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:39:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười lượng bạc bán vợ gả con
Thẩm Hương Tú trốn trong góc, mà phát lạnh.
Nàng sống ở trấn, dĩ nhiên Trần Đại Ngưu là ai, chuyện hôm nay, thể cứng rắn đối phó nữa.
Nếu cứ tiếp tục chống đối, mạng của nương nàng và ca ca nàng đều thể bỏ đây!
Não của Thẩm Hương Tú cuồng nhanh chóng.
Cứng đối cứng chắc chắn , chỉ thể chịu thua.
Nàng c.ắ.n răng, từ góc dậy, lấy hết dũng khí, về phía Trần Đại Ngưu.
Trên mặt nàng nặn một nụ còn khó coi hơn cả , giọng mang theo âm rung: “Vị… vị đại ca , gì thì từ từ , từ từ ! Đừng đập phá nữa, cầu xin các ngươi đừng đập phá nữa!”
Trần Đại Ngưu liếc xéo nàng một cái, căn bản để nàng mắt, hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý tới nàng .
Tiếng đập phá trong nhà một chút cũng ý ngừng .
Thẩm Hương Tú sốt ruột, nàng , bây giờ thể khiến sát thần dừng tay, chỉ một cách duy nhất.
“Chúng đồng ý! Chúng đồng ý !” Nàng hét lên chói tai, “Chúng hưu thư! Ngay bây giờ sẽ !”
Lời thốt , Trần Đại Ngưu mới cuối cùng nâng tay lên.
Tiếng đập phá trong nhà, tức thì ngừng .
Mấy tên đả thủ từ trong nhà bước .
Cả nhà lão Thẩm, trong chính sảnh còn một vật gì nguyên vẹn, khắp sàn đều là mảnh vỡ và bừa bộn, t.h.ả.m hơn cả trộm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trần Đại Ngưu Thẩm Hương Tú, chậm rãi : “Sớm như hơn ? Nhất định thấy quan tài đổ lệ.”
Thẩm Hương Tú sợ đến nỗi bắp chân run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng gượng : “Hưu thư thể , nhưng… nhưng nhà chúng năm đó cưới nhị tẩu về, tốn năm lượng bạc tiền sính lễ! Bây giờ nàng chuyện hổ như , khiến nhà họ Thẩm chúng mất hết thể diện, tiền , các ngươi cũng bồi thường cho chúng chứ?”
Trong lòng nàng nghĩ, vớt vát chút nào chút đó.
Nhà cửa đập phá thành thế , tiền của nương nàng cũng cướp, nếu thể đòi năm lượng bạc, ít nhiều cũng bù đắp một chút tổn thất.
Lưu thị nhà lão Thẩm đồng ý hưu thư, lập tức kéo tay áo Trần Đại Ngưu, lắp bắp .
“Ngưu ca, nữ nhi … ở nhà lão Thẩm cũng còn đường sống, là mang nàng luôn…”
Thẩm Thiên Kim lúc cũng đáng thương Trần Đại Ngưu.
Thẩm Đại Hà ngờ Lưu thị còn mang nữ nhi , tức đến mức nhảy dựng lên, nhưng đả thủ của Trần Đại Ngưu ghì chặt xuống đất.
Thẩm lão thái cũng mắng, nhưng Thẩm Hương Tú kéo .
Con nha đầu mang thì cứ mang , chỉ cần đưa bạc là !
Nàng lắp bắp : “Ngươi… ngươi mang cũng , cũng năm lượng bạc!”
Trần Đại Ngưu Thẩm Hương Tú xong, đầu tiên là sững sờ một chút, đó, liền phá lên ha ha.
Trong tiếng đó, tràn đầy sự chế giễu và khinh bỉ.
Hắn đủ , mới Thẩm Hương Tú, ánh mắt đó, giống như đang một tên hề, “Ngươi thật sự dám mở miệng .”
Thẩm Hương Tú đến trong lòng phát sợ, nhưng vẫn cứng rắn : “Nàng… nàng là huyết mạch của nhà lão Thẩm chúng … một văn cũng thể thiếu!”
“Hay! Hay lắm cái câu một văn cũng thể thiếu!”
Trần Đại Ngưu thu nụ mặt, ánh mắt tức thì trở nên lạnh lẽo, dù cũng chỉ năm lượng bạc, vạn nhất … hắc hắc.
Hắn đưa tay lòng, móc một nén bạc.
Đó là một nén bạc thỏi mười lượng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nén bạc đó tản ánh sáng mê hoặc.
Mắt của Thẩm Hương Tú và Thẩm lão thái, tức thì sáng bừng.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Trần Đại Ngưu, khiến lòng các nàng , lập tức chìm xuống đáy vực.
Hắn căn bản hề ý định đưa bạc qua, mà tùy tiện ném xuống đất.
Một tiếng “leng keng” giòn tan, nén bạc thỏi lăn hai vòng mặt đất đầy mảnh vỡ, dừng bên chân Thẩm Đại Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-160.html.]
“Ở đây mười lượng.” Trần Đại Ngưu dùng giọng điệu ban ơn , “Năm lượng, là tiền mua tức phụ của nhà ngươi. Năm lượng còn , là tiền lão tử mua con nha đầu !”
“Bây giờ, tiền đưa cho ngươi , lập tức hưu thư cho lão tử!”
Thẩm Đại Hà nén bạc bên chân, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Phụt, ”
Một ngụm m.á.u tươi, đột nhiên từ miệng Thẩm Đại Hà phun .
Hắn thẳng cẳng ngã về phía , tức đến ngất .
“Đại Hà!”
“Nhị ca!”
Thẩm lão thái và Thẩm Hương Tú kêu lên chói tai nhào tới.
Trong sân một trận gà bay ch.ó sủa hỗn loạn.
Trần Đại Ngưu cảnh , mặt chút đồng tình nào, chỉ vẻ sốt ruột.
Hắn hiệu cho mấy tên thủ hạ, “Đi, đ.á.n.h thức dậy, bắt hưu thư! Lão tử hôm nay lấy hưu thư, kẻ nào cũng đừng hòng rời !”
“Dạ!”
Một tên đả thủ đáp một tiếng, tới, trực tiếp từ vại nước nứt vỡ bên cạnh múc một gáo nước lạnh, dội thẳng mặt Thẩm Đại Hà.
“Ào” một tiếng.
Thẩm Đại Hà giật một cái, từ từ tỉnh .
Hắn mở mắt , thấy chính là khuôn mặt tràn đầy sát khí của Trần Đại Ngưu, cùng ánh mắt đồng tình chế giễu của các thôn dân xung quanh.
Hắn , còn đường lui nữa .
Hưu thư hôm nay, cũng , cũng .
Hắn thật sự cứ thế c.h.ế.t , chuyện sẽ kết thúc.
ngay cả dũng khí c.h.ế.t cũng .
“Tỉnh ?” Giọng của Trần Đại Ngưu vang lên đỉnh đầu , mang theo mệnh lệnh thể nghi ngờ, “Tỉnh thì mau dậy, bút mực hầu hạ! Đừng nó ở đây giả c.h.ế.t, lỡ thời gian của lão tử!”
Thẩm lão thái và Thẩm Hương Tú đỡ Thẩm Đại Hà, bộ dạng hung thần ác sát của Trần Đại Ngưu, sợ đến nỗi một câu cũng dám .
“Nhị ca, là… là cứ …” Thẩm Hương Tú nhỏ giọng khuyên, giọng mang theo tiếng nức nở, “Nếu cứ lớn chuyện nữa, nhà chúng thật sự sẽ án mạng mất…”
Thẩm lão thái cũng nước mắt giàn giụa vỗ cánh tay Thẩm Đại Hà, “Đại Hà … Nhi tử … chúng đấu … coi như nương cầu xin con, … còn núi xanh đó, nào sợ củi đốt …”
Thẩm Đại Hà nương và , mấy tên tráng hán đang hổ thị đan đan trong sân, cùng nén bạc chói mắt đất.
Ánh mắt trống rỗng, mặt như tro nguội, cả dường như rút hết tinh khí thần.
“Bút… mực…” Hắn hé miệng, phát hai âm tiết khàn khàn.
Một tên đả thủ lập tức xông thư phòng bên cạnh còn đập phá, nhanh liền lục tung hòm tủ tìm một bộ bút mực giấy nghiên.
Chỉ là nghiên mực vỡ một góc, cán bút lông cũng nứt .
Tên đả thủ “bốp” một tiếng ném đồ vật lên chiếc bàn đá duy nhất còn tương đối nguyên vẹn trong sân, múc chút nước đổ nghiên mực.
“Viết!” Trần Đại Ngưu chỉ bàn đá, lệnh cho Thẩm Đại Hà.
Thẩm Đại Hà lê những bước chân nặng nề, từng bước từng bước dịch tới bàn đá.
Ánh mắt của bộ thôn dân, đều tập trung .
Nhìn cầm lấy cây bút lông nứt nẻ , run rẩy tay, chấm chấm mực.
“Còn chần chừ gì nữa! Mau !” Trần Đại Ngưu thúc giục một cách sốt ruột, một cước đá chân bàn đá.
Bàn đá rung lắc một cái, mực trong nghiên văng ngoài, bẩn tờ giấy trắng tinh .
Thẩm Đại Hà sợ đến mức rùng một cái, cây bút trong tay cuối cùng cũng đặt xuống.
Hắn c.ắ.n răng, nước mắt tủi nhục hòa lẫn với mực, nhỏ xuống giấy.