Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 159: Đập phá cho ta!
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:39:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi nhà họ Thẩm như sét đ.á.n.h ngang tai, rơi cảnh sụp đổ, một giọng yếu ớt nhưng tràn đầy hận ý vang lên.
Là Lưu thị.
Nàng Thẩm Thiên Kim đỡ dậy, miễn cưỡng lên từ mặt đất.
Nàng Thẩm Đại Hà giẫm chân, như một con ch.ó c.h.ế.t, Thẩm lão thái và Thẩm Hương Tú mặt mũi xám xịt, trong lòng dâng lên một luồng khoái cảm trả thù.
Nàng liều mạng .
Dù mặt mũi cũng mất sạch, cái mạng thối cũng chỉ còn nửa, còn gì mà sợ nữa?
Hôm nay, nàng liều một phen, nhân cơ hội rời khỏi nhà họ Thẩm, cùng Đại Ngưu ca ngoài sống những ngày tháng !
"Hắc hắc... hắc hắc hắc..." Lưu thị vang, tiếng , vì động đến vết thương ở khóe miệng, thật đau đớn và quái dị, "Thẩm Đại Hà, ngươi giờ mới hổ ?"
Nàng chống , dùng hết sức lực , chỉ mũi Thẩm Đại Hà mà mắng: "Đồ thối nát nhà ngươi! Ngươi tư cách gì mà ? Ta tư thông ư? ! Ta chính là tư thông ! Thế thì ?"
"Tất cả những điều , đều học từ ngươi!"
"Ngươi thể ở bên ngoài tìm nam nhân, ở thư viện cùng dây dưa rõ ràng, cho thiên hạ đều ! Ta một nữ nhân sống sờ sờ, ngày ngày giữ cái góa bụa vì ngươi, vì thể tự tìm cho một lối thoát?"
"Ngươi một nam nhân mà còn thể vểnh m.ô.n.g cho kẻ khác đè, dựa mà giữ như ngọc vì ngươi? Ngươi xứng đáng !"
Lời của Lưu thị, như từng nhát d.a.o tẩm độc, nhát nào nhát nấy đều cắm tim Thẩm Đại Hà.
Vợ chồng kẻ thì tư thông với nam nhân, kẻ thì tư thông với đàn ông!
Dân làng ngoài sân, nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vở kịch lớn nữa.
"Ngươi... ngươi tiện phụ độc ác! Ngươi câm miệng!" Thẩm lão thái cuối cùng cũng hồn cú sốc lớn, bà chỉ Lưu thị, tức đến run rẩy.
giờ đây bà dám xông lên nữa.
Mấy tên tráng hán đang lăm le cứ sừng sững ở đó, bà chỉ cần dám động đậy một chút, kết cục e rằng còn t.h.ả.m hơn cả Nhi tử .
"Ta câm miệng ư? Dựa cái gì?" Lưu thị lạnh một tiếng, sự điên cuồng và hận ý đan xen trong mắt. "Gia đình các ngươi đối xử với như trâu như ngựa, lúc đó nghĩ đến sẽ ngày hôm nay?"
"Lão nương lụng c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống, cung phụng cái thằng Nhi tử vô dụng của ngươi học! Kết quả thì ? Học cái thứ gì? Học cái thứ thích cho nam nhân !"
"Giờ còn đ.á.n.h ? Còn dìm lồng heo ? Hừ! Lũ súc sinh bằng ch.ó lợn nhà họ Thẩm các ngươi, tư cách gì!"
Lưu thị càng c.h.ử.i càng kích động, càng c.h.ử.i càng lớn tiếng, đem tất cả oán khí tích tụ trong lòng bấy lâu nay gào thét ngoài.
Thẩm lão thái nàng mắng đến mức một lời nào, chỉ thể run rẩy chỉ nàng mà "ngươi ngươi ngươi".
Thẩm Đại Hà từ bỏ giãy giụa, y cứ thế giẫm đất, đôi mắt vô thần lên mái nhà.
Cả sân viện, chỉ còn tiếng c.h.ử.i rủa thê lương của Lưu thị, cùng sự tuyệt vọng của nhà họ Thẩm.
Trần Đại Ngưu vở kịch náo loạn , vẻ mặt bất mãn ngày càng lộ rõ.
Hắn hôm nay đến đây, là để kiếm chuyện, chứ để xem cái gia đình diễn khổ tình kịch.
Hắn nhấc chân lên, buông mặt Thẩm Đại Hà khỏi chân, đó liếc mắt hiệu cho hai tên tay sai .
Hai tên tay sai hiểu ý, buông Thẩm Đại Hà .
Thẩm Đại Hà như một vũng bùn lầy, đổ rạp xuống đất, bất động.
Trần Đại Ngưu chỉnh vạt áo của , hắng giọng một tiếng, dùng ngữ khí thể nghi ngờ, với tất cả nhà họ Thẩm trong sân: "Được , đừng nó gào nữa! Chuyện hôm nay, náo loạn đến mức , nhiều vô ích."
"Thẩm Đại Hà, hưu vợ ngươi . Chuyện , xem như qua ."
Giọng của Trần Đại Ngưu, như một chậu nước lạnh, đổ lên đầu mỗi nhà họ Thẩm.
Hưu ?
Cứ thế mà bỏ qua ?
Thẩm Đại Hà đang rạp đất, như kim châm, đột ngột ngẩng đầu lên.
Đôi mắt y đỏ ngầu, đầy tia máu, trừng trừng Trần Đại Ngưu, hận ý trong ánh mắt như nuốt sống .
"Không... thể nào..." Y rít ba chữ từ kẽ răng, giọng khản đặc như tiếng chiêng vỡ.
Bảo y hưu Lưu thị ư?
Cứ thế mà cho cặp ch.ó nam nữ tiện nghi ?
Vậy y tính là cái gì? Những sỉ nhục to lớn mà y chịu hôm nay, cứ thế coi như vô ích ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-159-dap-pha-cho-ta.html.]
Y Thẩm Đại Hà, sẽ trở thành trò lớn nhất thiên hạ ư?
Không! Y tuyệt đối đồng ý!
"Ta nàng dìm lồng heo! Ta đôi ch.ó nam nữ các ngươi, c.h.ế.t chỗ chôn!" Thẩm Đại Hà dùng hết sức lực , gào thét câu .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Y phát điên , còn gì là mặt mũi, y chẳng thèm bận tâm nữa.
Ý niệm duy nhất của bây giờ, chính là kéo đôi cẩu nam nữ , cùng xuống địa ngục!
Trần Đại Ngưu ba chữ “dìm lồng heo”, tia kiên nhẫn cuối cùng mặt cũng biến mất.
Sắc mặt , tức thì trầm xuống.
Đôi mắt vốn mang theo sát khí , giờ khắc càng hàn quang b.ắ.n bốn phía.
“Hay lắm.” Hắn chậm rãi gật đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ lạnh lẽo, “Không uống rượu kính đòi uống rượu phạt.”
“Dám ngay mặt Trần Đại Ngưu mà dìm c.h.ế.t nữ nhân của ?”
“Ta xem thử, hôm nay là kẻ nào c.h.ế.t đất chôn!”
Hắn đột nhiên vung tay, lạnh lùng thốt năm chữ với mấy tên đả thủ đang chờ thời cơ phía :
“Vào trong đập phá cho !”
Năm chữ , tựa như chú ngữ mở cánh cửa địa ngục.
Mấy tên tráng hán vốn kìm , lệnh xong, mặt lập tức lộ nụ dữ tợn.
“Dạ! Ngưu ca!”
Bọn chúng đồng thanh đáp lời, đó như một bầy sói đói, ào ào xông chính sảnh nhà lão Thẩm.
Giây tiếp theo, trong nhà liền truyền tiếng động kinh thiên động địa.
“Keng!”
Đó là tiếng bàn lật đổ.
“Rầm rầm!”
Đó là tiếng chén đũa, bát đĩa đập nát.
“Bốp!”
Đó là tiếng vại nước một cước đá vỡ tan tành, nước chảy lênh láng khắp sàn.
Tiếp đó, là tiếng “rắc” của giấy dán cửa sổ đ.â.m thủng, cùng với tấm ván cửa gỗ đá nứt toác.
Trong sân, tất cả đều biến cố bất ngờ dọa cho ngây dại.
Thẩm lão thái ngây mấy tên tráng hán đang càn quấy trong nhà , những nồi niêu xoong chảo, bàn ghế mà cả đời nàng dùng, trong chớp mắt biến thành một đống mảnh vỡ ngổn ngang.
Nàng như bóp cổ, há miệng, nhưng phát chút âm thanh nào.
Thẩm Hương Tú càng sợ hãi đến mức hét lên một tiếng chói tai, bò lổm ngổm trốn góc sân, sợ rằng những kẻ sẽ xông đ.á.n.h cả nàng .
Thẩm Đại Hà cũng sững sờ, ngờ, Trần Đại Ngưu dám tay thật, hơn nữa còn càn rỡ đến !
Các thôn dân bên ngoài sân, càng sợ hãi đồng loạt lùi mấy bước, từng từng mặt đều tràn đầy kinh hãi.
Tiếng đập phá trong nhà vẫn tiếp tục, thậm chí càng lúc càng kịch liệt.
Người trong thôn thấy cảnh , trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang.
“Trần Đại Ngưu cũng quá tàn nhẫn !”
“Đáng đời! Kẻ nào bảo nhà lão Thẩm bình thường thứ gì! Bây giờ gặp báo ứng chứ gì!”
“Phải đó, ngươi thử nghĩ xem Tô Vân Dao mẫu tử lúc bọn họ ức h.i.ế.p như thế nào? Bây giờ đây đều là báo ứng!”
Trong đám đông, bắt đầu xì xào bàn tán về lai lịch của Trần Đại Ngưu.
“Ta biểu ca công ở trấn , Trần Đại Ngưu , bình thường . Hồng Vận Đổ Quán chính là do mở, trướng nuôi một đám đả thủ, còn thu tiền bảo kê, lòng đen tối lắm!”
“Thật giả ? Vậy nhà lão Thẩm là đụng kẻ cứng cựa !”
“Còn ! Đắc tội với loại , đừng hòng ngày lành tháng nữa!”