Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 144
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:39:39
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đổi trồng cây ăn trái
Sáng sớm hôm , Tô Vân Dao đến xưởng mà thẳng mảnh đất nhà .
Ánh mặt trời tháng Bảy gay gắt, mới qua giờ Thìn mà trong ruộng nóng như cái lồng hấp.
Đại Vũ, Tiểu Vũ, Giang Sơn, Giang Hải bốn tráng đinh đang cởi trần, bận rộn trong ruộng ớt.
Mười mấy mẫu ớt, mọc , từng cây ớt cao ngang nửa , chi chít quả xanh, quả đỏ, ánh mặt trời sáng bóng rực rỡ.
chăm sóc những thứ quý giá , nào việc dễ dàng.
Trừ cỏ, tưới nước, bón phân, phòng sâu bọ, thể thiếu một thứ nào.
Đặc biệt loại ớt dễ chiêu dụ một loại sâu thịt nhỏ màu xanh, chỉ cần một ngày để mắt tới, liền thể gặm đến thê thảm. Bởi bọn họ mỗi ngày đều từng luống trong ruộng, dùng tay bóp c.h.ế.t từng con sâu.
Khi Tô Vân Dao tới, bốn đang cúi trong ruộng bắt sâu, ai nấy đều mướt mồ hôi, giọt mồ hôi chảy dài sống lưng đen sạm, rơi xuống đất nứt nẻ nhanh chóng biến mất.
“Phu nhân, đến đây? Trong ruộng nóng lắm, mau đến chỗ bóng râm cạnh bờ ruộng mà nghỉ ngơi .” Đại Vũ là đầu tiên thấy Tô Vân Dao, vội vàng dậy .
“Ta đến xem .” Tô Vân Dao đưa một cái túi nước qua, “Nghỉ một lát , uống ngụm nước.”
Bốn cũng khách khí, lượt nhận lấy túi nước, ngửa cổ “ực ực” mấy ngụm lớn.
“Việc vất vả ?” Tô Vân Dao làn da nắng thiêu đỏ au của bọn họ, hỏi.
“Không vất vả! So với đây, việc coi như nhẹ nhàng lắm !” Giang Sơn lau mồ hôi mặt, nhe răng , “Có việc để , cơm để ăn, tiền công để nhận, chút vất vả thì tính là gì!”
Nói là , nhưng Tô Vân Dao mười mấy mẫu ruộng ớt trải dài bất tận mắt, bốn công, trong lòng nảy một ý định khác.
Thôn Thanh Thạch và mấy thôn lân cận, giờ đây nhà nhà đều theo nàng trồng ớt, đợi đến khi thu hoạch mùa thu, nàng thể thu mua từ tay thôn dân.
Mà mười mấy mẫu đất nhà , nếu tiếp tục trồng ớt, sẽ cần nhiều nhân lực.
Chỉ dựa bốn Đại Vũ, quả thực quá sức.
Sau cửa tiệm ở trấn mở , bên đó cũng cần , thể cứ để bốn họ bó chân ở ruộng mãi .
Chi bằng… đổi cách trồng trọt.
Ánh mắt Tô Vân Dao lướt qua ruộng ớt mặt, về phía sườn núi xa xa.
Trong gian căn hộ của nàng ít trái cây.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Táo, đào, nho… những loại trái cây , trong thời đại đều là vật hiếm hoi, chỉ nhà giàu mới thể ăn .
Nếu biến mười mấy mẫu đất thành vườn trái cây, trồng cây ăn trái…
Việc quản lý cây ăn trái còn dễ hơn nhiều so với trồng ớt. Ban đầu đầu tư lớn một chút, nhưng chỉ cần cây ăn trái sống , đó chỉ cần tưới nước bón phân, chờ đợi quả là , cần ngày ngày như hầu hạ tổ tông mà canh giữ trong ruộng.
Hơn nữa, giá trị gia tăng của trái cây còn cao hơn.
Đợi trái chín, thể trực tiếp bán quả tươi, cũng thể thành mứt quả, mức trái cây, ủ thành rượu trái cây… Đây là một con đường tài lộc mới!
Tô Vân Dao càng nghĩ, mắt càng sáng.
! Cứ !
Đêm hôm đó, bữa tối, Tô Vân Dao triệu tập tất cả trong nhà đến đường đường, mở một cuộc họp gia đình.
Thẩm Minh Viễn, Lâm Tuyền, Thúy Lan, A Tử, cùng với bốn Đại Vũ, thiếu một ai, đều ngay ngắn chờ Tô Vân Dao mở lời.
“Hôm nay gọi đến, là bàn bạc một chuyện.” Tô Vân Dao mở đầu thẳng thắn, “Về việc sử dụng mười mấy mẫu đất nhà chúng .”
Nàng kể suy nghĩ của một cách rõ ràng.
“…Hiện tại việc ăn của xưởng ngày càng , nhất định còn cần thêm nhiều nhân lực hơn. Cứ để bốn Đại Vũ ngày ngày vùi trong ruộng, là kế lâu dài. Ý của là, đợi khi thu hoạch lứa ớt xong, chúng sẽ trồng nữa. Sẽ sửa sang đất, đổi sang trồng cây ăn trái.”
Mọi xong, đều ý kiến gì, dù những việc phu nhân , từng sai sót bao giờ.
“Chúng đều phu nhân!”
Lâm Tuyền và Thúy Lan lập tức phụ họa.
Bốn Đại Vũ càng hai lời, phu nhân bảo họ gì, họ liền đó.
Tô Vân Dao gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-144.html.]
“Tốt! Vậy cứ quyết định như ! Đợi khi lứa ớt thu hoạch xong, chúng sẽ bắt tay , xây dựng vườn cây ăn trái!”
…
Tin tức nhà Tô Vân Dao đổi sang trồng cây ăn trái, như mọc cánh, nhanh lan truyền khắp thôn Thanh Thạch.
Thôn dân tụm năm tụm ba ở bờ ruộng, đầu thôn gốc cây lớn, bàn tán xôn xao.
“Nghe ? Mười mấy mẫu đất nhà Tô gia, trồng lương thực cũng chẳng trồng ớt nữa, là trồng thứ cây ăn trái gì đó!”
“Cây ăn trái? Đợi nó quả thì đến bao giờ chứ!”
Phần lớn đều phản ứng hiểu, cho rằng Tô Vân Dao đây là tiền mà đốt, chuyện vô bổ.
cũng một , suy nghĩ khác.
“Các ngươi hiểu gì chứ! Nha đầu Vân Dao đó, là thể ăn thua lỗ ? Đầu óc nàng còn hơn chúng nhiều! Nàng trồng trái cây kiếm tiền, thì nhất định còn kiếm tiền hơn trồng ớt!”
Lời lập tức nhận một tràng phụ họa.
Tuy nhiên, lâu đó, một chuyện khác, khiến những kẻ lời gièm pha , ngậm miệng.
Đó chính là, nhà bà Trương, bắt đầu xây nhà mới!
Cả thôn đều chạy đến xem náo nhiệt, thấy thế cục đó, ai nấy đều kinh ngạc.
Quả là ghê gớm! Đây là xây nhà ngói xanh gạch lớn đó! Nhìn móng nhà đắp, rộng đến tận năm gian!
“Bà Trương, nhà các ngươi phát tài đó! Xây nhà to thế!” Có chua chát hỏi.
Bà Trương đang đó chỉ huy công nhân, thấy lời , mặt như hoa, miệng thì khiêm tốn đáp: “Đâu phát tài gì , chỉ là tích cóp chút tiền mồ hôi nước mắt, tính sửa sang cái nhà nát thôi, chứ thật sự ở nữa .”
Nói thì , nhưng ai mà thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt và khóe môi của bà.
Trong lòng các thôn dân tràn ngập sự ghen tị và hận thù!
Việc kinh doanh thịt kho tàu? Ai mà công thức thịt kho tàu là do Tô Vân Dao đưa cho!
Ngày Tô Vân Dao đưa công thức , bảo nhà trưởng thôn, nhà bà Trương và nhà Hoa Đào cùng , trong thôn còn ít thấy lạ, một mối ăn kiếm tiền như , nha đầu Vân Dao thể cho là cho.
Kết quả thì ?
Ba nhà họ, chỉ dựa việc kinh doanh thịt kho tàu , mỗi ngày trấn giao hàng, cuộc sống cứ thế ngày càng phát đạt.
“Ôi, thật đúng là mỗi mỗi mà!”
“ thế còn gì! Ai cũng Tô Vân Dao là bản lĩnh, thấy nha, nàng chính là phúc khí! Ngươi mấy nhà cận với nàng xem, nhà nào mà ngày càng sống hơn?”
“Giờ hối hận thì ích gì chứ? Hồi đó khi Vân Dao mới riêng, nếu chúng thể đến giúp đỡ một tay, mấy lời , giờ chừng cũng thơm lây đó!” Một bà lão vỗ đùi, mặt đầy vẻ hối hận.
…
Đối lập với sự hưng thịnh của nhà Tô Vân Dao, là cái sân viện c.h.ế.t lặng của lão Thẩm gia.
Từ khi Lưu thị bỏ việc.
Việc đồng áng ai , hai mẫu ruộng bạc màu hoang phế, cỏ dại mọc cao hơn cả .
Trong nhà cũng còn nguồn thu nhập, tiền bán đất ít ỏi trong tay Thẩm lão thái, sớm Thẩm Đại Hà tiêu tán gần hết vì thi cử, giờ càng cạn kiệt.
Cả nhà những kẻ lười biếng, Thẩm Đại Hà là một kẻ vô dụng “tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân”, suốt ngày trốn trong nhà giả c.h.ế.t.
Thẩm Diệu Tổ thì bà nội chiều hư đến mức chai dầu đổ cũng đỡ dậy.
Lưu thị thì dồn hết tâm tư việc để thoát khỏi cái nhà .
Người duy nhất chịu việc là Thẩm lão thái, cũng vì tuổi già sức yếu, cộng thêm tâm trạng u uất, mà đổ bệnh.
Cả nhà, thực sự đến mức gạo mà nấu, sắp c.h.ế.t đói.
Thẩm lão thái giường mấy ngày.
Đứa Nhi tử mà bà yêu thương nhất, Thẩm Đại Hà, ngoài ngày đầu tiên đến thăm bà một , miệng hỏi thăm đôi câu đó chẳng còn xuất hiện nữa.
Đứa cháu đích tôn mà bà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, Thẩm Diệu Tổ, thì ngay cả cánh cửa phòng cũng chẳng chịu bước , chê trong phòng bà mùi.
Lưu thị và Thẩm Thiên Kim, hai kẻ mang tai họa , càng suốt ngày chẳng thấy mặt.