Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 142: Trang hoàng cửa hàng
Cập nhật lúc: 2025-11-13 13:39:37
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ khi mua cửa hàng, Tô Vân Tiêu bắt đầu vẽ bản thiết kế trang trí.
Việc trang hoàng chuyện nhỏ, nhất là khi ba gian cửa tiệm thông suốt. Nàng kỹ lưỡng suy tính xem nên thành , bố cục thế nào, thực dụng mắt, còn cân nhắc đến các vấn đề thoát nước, thông gió, lấy sáng.
Chỉnh sửa chỉnh sửa , cũng mất gần một tháng trời.
Cuối cùng, Tô Vân Tiêu vẫn quyết định phong cách trang hoàng cổ phong, bởi lẽ quá khác biệt cũng chẳng mấy ho.
Hai gian tiệm lớn hơn một chút, khi thông suốt, nàng định dùng cửa hàng chuyên bán tương ớt.
Còn về gian tiệm nhỏ hơn còn , Tô Vân Tiêu cũng nghĩ xong nên gì .
Nàng chuẩn mở một tiệm Mala Tang.
Mô hình ẩm thực thời đại quá đỗi đơn điệu, hoặc là đến tửu lầu gọi món, hoặc là ăn chút mì vằn thắn. Loại hình tự chọn như Mala Tang , căn bản là từng !
Tươi mới, ngon miệng, độ tự do cao, giá cả còn chăng, nếu việc ăn thành công, tuyệt đối thể trấn Bình Dương huyên náo!
Ngày hôm , mặt trời gay gắt, đúng thời điểm nóng nhất của tháng bảy.
Tô Vân Tiêu xe bò, dù đầu đội chiếc nón che mặt, nhưng nóng vẫn từng đợt bốc lên, thiêu đốt gò má nàng nóng rát, y phục lưng sớm ướt đẫm mồ hôi, dính nhớp nháp , khó chịu đến tột cùng.
“Cái thời tiết quỷ quái , thật đúng là thể phơi thành thịt khô.”
Tô Vân Tiêu lấy khăn tay lau mồ hôi, kìm mà oán trách.
Đại Võ lái xe tủm tỉm một cách chất phác: “Phu nhân, tháng bảy trời đất vốn , đợi qua đoạn thời gian thì sẽ thôi.”
Tô Vân Tiêu thở dài một tiếng, trong lòng ngẫm nghĩ, chiếc xe bò ngay cả mái che nắng cũng , mùa hè thì chịu tội, mùa đông cũng hứng gió bấc.
Xem , đợi tiệm trang hoàng xong, thời gian rảnh thì mua một cỗ xe ngựa mới .
Chiếc xe bò lảo đảo tiến trấn, Tô Vân Tiêu tiên đến phía tiệm, mà trực tiếp bảo Đại Võ lái xe đến chợ Đông nơi thợ thủ công trong trấn tụ tập.
Nàng hỏi thăm một chút, nhanh hỏi thợ trang hoàng nổi tiếng nhất trong trấn là ai.
“Ngài Trương thợ mộc ư? Đó chính là một tay thiện nghệ xây nhà, đóng đồ gia dụng của trấn Bình Dương đó! Tay nghề giỏi, cũng thật thà, chỉ là giá tiền thì đắt hơn nhà khác một chút.”
Một lão đại gia bán lạnh ven đường nhiệt tình chỉ đường cho nàng.
Tô Vân Tiêu lời cảm ơn, trong lòng chủ ý.
Đắt một chút sợ, chỉ cần tay nghề là . Cửa tiệm là thứ sẽ dùng lâu dài, chuyện trang hoàng thể ham rẻ, nếu ba ngày hai bữa vấn đề, sửa sửa vá vá càng phiền phức hơn.
Nàng theo hướng lão đại gia chỉ, nhanh tìm thấy một cửa tiệm treo biển “Trương Thị Mộc Khí” ở đầu ngõ.
Trong tiệm tiếng đinh đinh đang đang vang lên, mấy tử trẻ tuổi đang cởi trần bào gỗ, mùn cưa bay tán loạn.
Tô Vân Tiêu ở cửa, cất cao giọng hỏi: “Xin hỏi, Trương thợ mộc ở đây ?”
Một thanh niên đang việc ngẩng đầu lên, thấy Tô Vân Tiêu ăn mặc, dám chậm trễ, vội vàng đặt công việc trong tay xuống, dùng vạt áo lau mồ hôi tay, tới hỏi: “Ngài tìm sư phụ ? Xin hỏi việc gì ?”
“Trong nhà tiệm cần trang hoàng, mời Trương thợ mộc qua xem xét, bàn bạc giá cả.” Tô Vân Tiêu trực tiếp rõ ý đồ.
“Trang hoàng tiệm ư?” Thanh niên mắt sáng rực, đây đích thị là một việc lớn. Hắn vội vàng hướng trong phòng kêu một tiếng: “Sư phụ! Có khách lớn đến !”
Lời dứt, một trung niên nam nhân mặc y phục ngắn màu xám, dáng tinh tế nhưng trông tinh thần liền từ trong phòng .
Trong tay y còn cầm một cái thước dây mực, thấy Tô Vân Tiêu, tiên đ.á.n.h giá từ xuống một lượt, đó mới chắp tay thi lễ, hỏi: “Vị phu nhân , đồ , ngài tiệm cần trang hoàng ư?”
“Chính .” Tô Vân Tiêu gật đầu, “Ta vẽ bản vẽ, mời sư phụ xem xét .”
Nói , nàng liền đưa cuộn bản vẽ giấu trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-142-trang-hoang-cua-hang.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trương thợ mộc nhận lấy bản vẽ, cẩn thận xem xét, xem xong mắt sáng rực.
Tô Vân Tiêu tuy rằng vẽ thiết kế cổ phong, nhưng chút giống với phong cách các tiệm khác ở trấn Bình Dương.
Có chút giống phong cách tân Trung Hoa.
Tô Vân Tiêu thấy Trương thợ mộc , hỏi: “Trương sư phụ, ngài xem việc của đây, ngài thể nhận ?”
Trương thợ mộc hồn: “Làm ! Đương nhiên !”
“Phu nhân, thiết kế của ngài quả là độc đáo.”
“Tùy tiện vẽ thôi...” Tô Vân Tiêu chút hổ, bởi lẽ bản vẽ cũng nàng tự nghĩ , mà là học hỏi từ phong cách trang hoàng tân Trung Hoa của kiếp .
Trương thợ mộc chỉ cho rằng Tô Vân Tiêu đang khiêm tốn: “Phu nhân khiêm tốn , cũng tự nhận từng trải qua nhiều việc, phong cách trang hoàng của ngài tuyệt đối độc nhất vô nhị.”
Tô Vân Tiêu vội vàng lảng sang chuyện khác.
“Sư phụ, chúng bàn bạc giá cả .”
Tô Vân Tiêu thẳng vấn đề chính: “Ba gian tiệm của đây, từ đập tường, lát nền, trần đến cửa sổ, giá kệ, bàn ghế, tất cả công việc mộc đều giao cho ngài. Về vật liệu, yêu cầu dùng loại hơn một chút, đặc biệt là cột trụ chịu lực và xà ngang cửa, thể qua loa. Ngài cho một cái giá ước lượng, cả công lẫn vật liệu, tổng cộng cần bao nhiêu bạc?”
Trương thợ mộc trầm ngâm một lát, y cầm bản vẽ, trong lòng nhanh chóng tính toán vật liệu và thời gian công việc.
Một lúc lâu , y mới giơ một bàn tay, thêm hai ngón tay, : “Phu nhân, công trình của ngài nhỏ, dùng đều là vật liệu , kỹ thuật cũng phức tạp. Cả ba gian tiệm xong xuôi, cả công lẫn vật liệu, cho ngài một cái giá thật thà, một trăm hai mươi lượng bạc.”
Một trăm hai mươi lượng.
Giá trong dự đoán của Tô Vân Tiêu.
Dù cũng là đại cải tạo ba gian tiệm, là thợ cả giỏi nhất trấn, vật liệu cũng yêu cầu loại , giá tính là quá đáng.
“Một trăm hai mươi lượng, thể.” Tô Vân Tiêu gật đầu, sảng khoái đồng ý.
Trương thợ mộc ngờ Tô Vân Tiêu sảng khoái như , chút kịp phản ứng.
Tô Vân Tiêu tiếp: “Vậy chúng bây giờ cùng đến tiệm xem xét, ngài đo kích thước tại chỗ, nếu vấn đề gì, chúng sẽ ký một bản khế ước.”
“Được ! Mời ngài lối !”
Trương thợ mộc lập tức tinh thần phấn chấn, dặn dò đồ vài câu, liền cùng Tô Vân Tiêu về phía tiệm ở phố Đông Đại.
Đến tiệm, Trương thợ mộc lấy thước và thước dây mực mang theo , trong ngoài, lầu nhà, cẩn thận đo đạc một lượt.
Mọi chuyện bàn xong xuôi, hai tìm một quầy thư thuê, lập tức một bản khế ước tại chỗ, một bản hai phần, ghi rõ tổng giá công trình, thời hạn thi công và phương thức thanh toán.
Tô Vân Tiêu theo ước định, từ trong túi tiền đếm bốn mươi lượng bạc, giao cho Trương thợ mộc tiền đặt cọc.
“Trương sư phụ, đây là tiền đặt cọc. Đợi công trình thành một nửa, sẽ trả ngài bốn mươi lượng nữa, phần tiền còn , đợi bộ công việc xong xuôi, khi nghiệm thu đạt tiêu chuẩn, sẽ thanh toán một .”
“Không vấn đề gì! Không vấn đề gì!”
Trương thợ mộc nhận lấy bạc nặng trĩu, những nếp nhăn mặt y đều thành một đóa hoa.
Y cam đoan với Tô Vân Tiêu, ngày mai sẽ sai bắt đầu vận chuyển vật liệu, đợi vật liệu đến, là thể lập tức động công!
Giải quyết xong vấn đề lớn nhất là trang hoàng, tảng đá lớn trong lòng Tô Vân Tiêu cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Nhìn xem sắc trời, còn tới giữa trưa.
Dù cũng đến trấn , xem Minh An và Minh Châu bọn nhỏ.
Tô Vân Tiêu dặn dò Đại Võ một tiếng, bảo tiên lái xe bò đến xe mã hành chờ, còn nàng thì xoay , về phía Thanh Phong thư viện.