Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 126: Nên trông chừng kỹ phu quân nhà mình.

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:12:49
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà Tô Vân Dao.

Vào đến trong nhà, Tô Vân Dao đến mặt Thẩm Minh Viễn: “Hôm nay, đa tạ con.”

Thẩm Minh Viễn đỏ bừng mặt, luống cuống xua tay: "Nương, cái gì... Bảo vệ , là... là điều con nên ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nhi tử, Tô Vân Dao kìm bật .

Xuyên đến đây, từ chỗ một tấc sắt đến thứ hôm nay, nàng bỏ nhiều, cũng gặt hái nhiều.

thu hoạch lớn nhất, chính là tình ruột thịt mà hai kiếp của nàng từng nếm trải.

Nàng mong các con , đặc biệt là Thẩm Minh Châu, sẽ tư tưởng của thời đại trói buộc, cho rằng nữ nhân nhất định dựa dẫm nam nhân mới thể tồn tại.

Sau , nàng dùng lời và hành động của để cho chúng , độc lập, tự tin, mạnh mẽ, mới là căn bản để lập .

Đến bữa tối, hai đứa con của .

Tô Vân Dao cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Không tái giá, thật .

Có tiền sự nghiệp, con cái, chẳng nam nhân nào phiền.

Kể từ Vương bà mối đuổi một cách ê chề, khi Tô Vân Dao chuyện mặt cả thôn, cổng nhà nàng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Không còn bà mối nào điều đến cửa, định những chuyện vớ vẩn.

Tô Vân Dao vô cùng hài lòng với điều đó, tái giá, quả nhiên là quyết định sáng suốt nhất đời nàng.

Bên Tô Vân Dao sống an nhàn thoải mái, còn bên lão Thẩm gia, cuộc sống chẳng dễ chịu chút nào.

Kể từ khi Thẩm Đại Hà thi tú tài trượt, lão Thẩm gia từng một ngày yên bình.

Hy vọng của Lưu thị tan biến, nàng giờ Thẩm Đại Hà cứ như một đống bùn lầy vô dụng, càng càng chướng mắt.

Trước đây còn kiêng dè phận thư sinh của , trông mong đỗ đạt để trở thành tú tài phu nhân, giờ Thẩm Đại Hà trượt , nàng lười cả giả vờ.

Lão Thẩm gia mỗi ngày đều tràn ngập tiếng c.h.ử.i rủa của nàng .

Ban đầu, Thẩm Đại Hà còn cãi vã, đ.á.n.h với nàng .

bây giờ, Lưu thị càng ngày càng đanh đá, khi động tay với Thẩm Đại Hà cũng hề yếu thế, dù Thẩm Đại Hà hơn ba mươi năm, ở lão Thẩm gia từng qua việc nặng.

Huống hồ, lão Thẩm gia còn tiền mua gạo.

Trước , Thẩm lão thái thỉnh thoảng còn trấn mua hai lạng thịt về cho ăn, bây giờ, nhà đừng là mua thịt, ngay cả gạo lứt rẻ nhất cũng sắp cạn .

Số tiền Thẩm lão thái bán đất, sớm lấy thi cử ở phủ thành tiêu xài gần hết.

Thẩm lão thái lo lắng đến mức ngày nào cũng rơi lệ, miệng ngừng lẩm bẩm: "Phải đây... Phải đây..."

Lưu thị hai con bọn họ, một kẻ suy sụp như ch.ó c.h.ế.t, một chỉ lóc, cơn giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội.

"Làm ? Còn thể nữa!" Nàng đặt mạnh chiếc bát thủng lỗ chỗ trong tay xuống bàn, "Hai mẫu ruộng cằn nhà đó còn bỏ hoang! Hắn xuống đồng, lẽ nào trông mong một đàn bà cày cấy nuôi sống cả nhà ?"

Thẩm lão thái cũng chẳng còn cách nào, lời Lưu thị khó , nhưng cũng là sự thật, một nàng thể bao nhiêu? Thân thể bà lão bây giờ cũng , tự nhiên thể xuống đồng.

Hai đứa nhỏ Diệu Tổ và Thiên Kim, mỗi ngày ăn cơm xong là biến mất, chạy .

Nếu công việc đồng áng ai lo nữa, nhà thật sự còn đường sống.

Thẩm lão thái bước đến bên Thẩm Đại Hà, kéo ống tay áo : "Đại Hà... Con ơi... Hay là... Hay là con cứ... cứ xuống đồng ... Dù cũng... cũng sống sót cái ..."

Đến cả nương yêu thương nhất cũng như , tia sức lực cuối cùng để giãy giụa của Thẩm Đại Hà cũng biến mất.

Một cỗ bất cam và sỉ nhục to lớn dâng lên trong lòng.

Vì cái gì?

Vì cái gì mà rơi tình cảnh !

Đều tại Tô Vân Dao! Đều tại Thẩm Minh An! Nếu bọn họ, thể sa sút đến mức !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-126-nen-trong-chung-ky-phu-quan-nha-minh.html.]

Thế nhưng, dù bất cam, dù oán hận đến mấy, cái bụng sẽ lừa .

Đói, là thật sự đói.

Sáng ngày hôm .

Thẩm Đại Hà như thể hạ quyết tâm gì đó, lặng lẽ từ góc tường vác lên chiếc cuốc gỉ sét.

Thẩm lão thái thấy, gì đó, nhưng há miệng , cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài.

Lưu thị tựa khung cửa, lạnh lùng , khóe miệng cong lên một nụ châm biếm.

Thẩm Đại Hà các nàng , cúi đầu, vẫn mặc chiếc áo dài màu xanh lam bạc màu vì giặt, đây là chút thể diện cuối cùng của với tư cách một thư sinh.

Hắn đẩy cửa sân, hít một thật sâu, về phía mảnh đất của nhà .

Buổi sáng sớm của thôn trang, khói bếp lượn lờ, tràn đầy thở của cuộc sống.

Những công ở xưởng, lúc đang lũ lượt về phía xưởng.

Những nam nhân công ở xưởng, cũng vác nông cụ từng tốp hai ba chuẩn xuống đồng.

Các phu nhân thì ở trong sân nhà cho gà ăn, cho heo ăn, hoặc tụ tập bên giếng múc nước trò chuyện phiếm.

Khi dáng vẻ thể thống gì của Thẩm Đại Hà xuất hiện con đường nhỏ trong thôn, gần như ngay lập tức, thu hút ánh mắt của tất cả .

Một "thư sinh" mặc áo dài, vác một chiếc cuốc.

Cảnh tượng thật sự quá sức ảnh hưởng, quá buồn .

"Ối giời, lầm chứ? Kia chẳng là tú tài công nhà họ Thẩm ?"

Một phụ nhân bưng chậu gỗ huých nhẹ bên cạnh, hạ thấp giọng, nhưng ý trong giọng đó, mà giấu nổi.

"Tú tài công gì chứ, là lão đồng sinh!"

Người bên cạnh lập tức sửa lời, giọng lớn nhỏ, đủ để Thẩm Đại Hà cách đó xa rõ mồn một: "Chậc chậc, thật là hiếm lạ nha, mặt trời mọc đằng Tây ? Thư sinh cũng cam lòng xuống đồng việc ?"

Những lời lọt tai Thẩm Đại Hà.

Mặt "xoẹt" một cái đỏ bừng, đầu cúi thấp hơn, bước chân cũng nhanh hơn mấy phần, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi .

Thế nhưng nhanh, những kẻ xem náo nhiệt chịu để như ý.

Một hán tử xán tới, vòng quanh Thẩm Đại Hà một vòng, chậc chậc : "Ta Đại Hà , ngươi . Xuống đồng việc, mặc áo dài bất tiện bao? Lỡ cẩn thận rách mất, tiếc mấy! Đây chính là thể diện của thư sinh đó!"

"Thể diện? Hắn còn thể diện gì nữa?"

Một bà lão c.ắ.n hạt dưa tới, chẳng khách khí chút nào mà : "Cháu trai thành án thủ , cái tên thúc thúc vẫn chỉ là đồng sinh, cái mặt sớm vứt ! Bây giờ còn cách nào, tiền ăn cơm, mới nghĩ đến việc xuống đồng, bày đặt vẻ gì chứ!"

Những lời , câu nào cũng cay nghiệt hơn câu nấy, câu nào cũng đ.â.m thẳng tim.

Bàn tay Thẩm Đại Hà vác cuốc, vì quá dùng sức, các khớp ngón tay đều trắng bợt.

Hắn phản bác, mắng , nhưng há miệng , phát hiện một chữ cũng nên lời.

Sự im lặng của , khiến lời bàn tán của đám thôn dân càng thêm vô pháp vô thiên.

"Này, các ngươi xem, ?"

"Không cái gì?"

"Chính là chuyện đó... Hắn chẳng lúc còn học ở thư viện trấn, tay với bạn học cùng phòng, giở trò đồi bại với ... Chậc chậc, thật là vô sỉ!"

"Ôi trời ơi, thật là ghê tởm!"

Sau đó, một phụ nhân nhỏ giọng : "Cho nên , đừng trách nhắc nhở các ngươi... Phải coi chừng nam nhân nhà đó..."

Nói kéo chồng qua, mặt nghiêm túc dặn dò: "Sau ngươi tránh xa ! Đừng để hư ngươi! Bằng , lão nương sẽ băm nát hai lạng thịt ngươi!"

Người đàn ông vợ đến mức dở dở , đảm bảo: "Nàng yên tâm! Lão tử thích là nữ nhân, đối với nam nhân chẳng hứng thú!"

"Ha ha ha ha!" Trong đám đông bùng lên một trận vang.

Những lời lẽ dơ bẩn , như từng nhát d.a.o tẩm độc, từng nhát từng nhát lăng trì thần kinh của Thẩm Đại Hà.

 

Loading...