Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 121: Món quà nhỏ của Thẩm Minh Châu

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:12:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm lão thái há miệng, biện bạch vài câu cho Nhi tử, nhưng nàng phát hiện, chẳng nên lời nào.

Bởi vì những gì Lưu thị , đều là sự thật.

Phải đó, nhà thật sự còn tiền nữa . Ngay cả chuyện ăn uống cũng sắp thành vấn đề, còn lấy gì mà chu cấp cho học?

Nàng yêu thương Nhi tử đến mấy, cũng đối mặt với hiện thực.

Nàng cũng nỡ để Nhi tử những việc nặng nhọc đó, nhưng… còn cách nào khác.

“Đại Hà…” Thẩm lão thái khó khăn mở lời, giọng mang theo tiếng nức nở: “Tức phụ của con… nó đúng. Nhà chúng … thật sự còn bạc nữa . Hay là… là chuyện con học, hãy… hãy tạm hoãn một thời gian?”

“Đợi… đợi gia cảnh khá hơn một chút, con tiếp tục học, ?”

Nếu như những lời mắng c.h.ử.i của Lưu thị chỉ khiến Thẩm Đại Hà cảm thấy phẫn nộ và hổ thẹn, thì lời của Thẩm lão thái, giống như cọng rơm cuối cùng, đè bẹp .

Ngay cả nương luôn ủng hộ nhất, tin tưởng nhất, cũng bảo từ bỏ.

Thân thể Thẩm Đại Hà lảo đảo. Hắn gương mặt đầm đìa nước mắt của nương , gương mặt đầy căm hận của Lưu thị, cuối cùng, chẳng lời nào.

Hắn chợt dậy, một lời, trở về phòng .

Một tiếng “rầm”, cửa phòng đóng sập , ngăn cách thứ bên ngoài.

Trong phòng, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Lưu thị, và tiếng kìm nén của Thẩm lão thái.

……

Nhà Tô Vân Dao.

Thẩm Minh An ở nhà nghỉ ngơi năm sáu ngày, dưỡng đủ tinh thần, liền chuẩn về thư viện ở trấn để tiếp tục học hành.

Tuy đỗ đồng sinh, nhưng con đường tương lai của vẫn còn dài.

Hôm đó, Tô Vân Dao đang xem sổ sách.

Thẩm Minh Châu từ trong phòng , ôm một thứ gì đó, thần thần bí bí tới.

“Nương.”

Tiểu nha đầu đến mặt nàng, má ửng hồng, đôi mắt long lanh nàng, mang theo vài phần căng thẳng.

“Sao , Minh Châu?”

Tô Vân Dao thấy là nữ nhi, hỏi.

“Nương, cái … tặng .” Thẩm Minh Châu đưa thứ đang ôm trong tay về phía .

Tô Vân Dao cúi đầu , là một chiếc túi thơm thêu thùa tinh xảo.

Túi thơm từ gấm sa tanh màu xanh nhạt, đó dùng chỉ lụa ngũ sắc, thêu một khóm hoa lan.

Khóm lan thêu sống động như thật, cánh hoa bung nở, lá cây mềm mại, bên cạnh còn dùng chỉ vàng cực mảnh, thêu một con bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, phối màu trang nhã, thể thấy, hao tốn nhiều tâm sức.

“Đây là... con thêu ?” Tô Vân Dao chút kinh ngạc cầm lấy túi thơm.

“Vâng!” Thẩm Minh Châu gật đầu lia lịa, chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, khẽ : “Con học Hạnh Nhi lâu, chỉ là... chỉ là thêu lắm, nương, đừng chê.”

Tâm Tô Vân Dao bỗng chốc mềm nhũn.

Nàng lúc mới nhớ , mấy hôm ở phủ thành, nha đầu cùng Hạnh Nhi suốt ngày ríu rít trong phòng, thì là đang thêu cái túi thơm .

“Nha đầu ngốc, nương chê trách? Nương thích còn kịp! Đây là món quà tuyệt vời nhất nương từng nhận !”

Thẩm Minh Châu nương , khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ rạng rỡ.

“Nương thích là !”

Tô Vân Dao cầm túi thơm, yêu thích rời mắt , đó cẩn thận buộc bên hông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-121-mon-qua-nho-cua-tham-minh-chau.html.]

“Thật .” Nàng với nữ nhi, “Tay nữ nhi của , khéo léo thật.”

Được nương khen ngợi như , mặt Thẩm Minh Châu càng đỏ hơn, trong lòng ngọt ngào khôn xiết.

Tô Vân Dao dáng vẻ đáng yêu, yểu điệu của nữ nhi, trong lòng cảm khái vạn phần.

Người đời thường nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của , lời quả nhiên sai chút nào.

Ngày thứ hai khi Thẩm Minh An trở thư viện, Ngô Đại Hải của “Tứ Hải Thông” phái đến.

Lần đến là năm cỗ đại mã xa, cùng hơn mười vị tiểu nhị cường tráng, dẫn đầu là một vị quản sự trung niên trông thập phần tinh minh, tháo vát.

Trận thế , ở thôn Thanh Thạch nhỏ bé, quả là đầu tiên thấy.

Dân làng đều hiếu kỳ vây quanh cửa xưởng nhà Tô Vân Dao, rướn cổ trong, bàn tán xôn xao.

“Ai da, đây là ai đến ? Nhìn cỗ mã xa , khí phách ngút trời!”

“Ngươi ? Đây là của ‘Tứ Hải Thông’, tiệm tạp hóa lớn nhất phủ thành đó! Đến để chở tương ớt nhà Vân Tiêu đấy!”

“Trời đất ơi! Cửa tiệm lớn ở phủ thành cũng đến thôn chúng chở hàng ? Vân Tiêu ăn lớn quá chứ!”

“Đương nhiên ! Ngươi thấy mấy hôm , mấy vị chưởng quỹ của các tửu lầu lớn trong trấn cũng đích đến ? Ai nấy đều khách khí vô cùng, tranh tương ớt nhà Vân Tiêu đó!”

Tô Vân Dao dẫn Lâm Tuyền và Thẩm Minh Viễn, đích nghênh đón vị quản sự họ Lý trong.

“Lý quản sự, dọc đường vất vả .” Tô Vân Dao khách khí .

“Không dám, dám.” Lý quản sự vội vàng chắp tay đáp lễ, thái độ vô cùng cung kính, “Tô phu nhân, đông gia chúng phái đến đây, một là để lấy ba ngàn vại tương ớt định , hai là để thanh toán tiền còn cho .”

Hắn , từ trong lòng lấy một phong thư dày cộm, hai tay đưa tới.

“Đây là ngân phiếu tám ngàn năm trăm lượng, trừ năm trăm lượng tiền đặt cọc , vặn là tiền hàng ba ngàn vại, mời kiểm đếm.”

Tám ngàn năm trăm lượng!

Thẩm Minh Viễn đang phía Tô Vân Dao, thấy con , thở cũng ngưng trệ trong chốc lát.

Tuy hiện giờ nhà thiếu tiền, cũng việc kinh doanh tương ớt hái tiền, nhưng tận tai thấy một khoản tiền lớn như , vẫn chấn động.

Tô Vân Dao trấn định, nàng nhận lấy phong thư, mở một cái, bên trong là mấy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn, xác nhận sai sót liền cất trong lòng.

“Số tiền sai.” Nàng gật đầu với Lý quản sự, “Hàng chuẩn xong, ngay tại kho hàng bên , sẽ bảo Lâm Tuyền dẫn các ngươi qua đó kiểm kê và chất lên xe.”

“Đa tạ.”

Lâm Tuyền dẫn Lý quản sự và các tiểu nhị đến kho hàng.

Trong kho, từng dãy giá hàng, xếp ngay ngắn từng vại gốm dán niêm phong.

Ba ngàn vại tương ớt, chất đống cùng , cảnh tượng khá là tráng lệ.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Lý quản sự là từng trải, nhưng thấy nhiều hàng tồn như , vẫn thầm kinh hãi.

Các tiểu nhị bắt đầu thoăn thoắt chuyển hàng ngoài, từng thùng từng thùng chất lên mã xa.

Tô Vân Dao mời Lý quản sự gian nhà bên cạnh uống .

“Lý quản sự, chuyến hàng chở về, bên Ngô chưởng quỹ đại khái bao lâu sẽ bán hết?” Tô Vân Dao giả bộ hỏi một cách vô tình.

Lý quản sự uống một ngụm , : “Tô phu nhân, đông gia chúng tương ớt hương vị tuyệt hảo, mới lạ, định gửi biếu một ít cho các quan quyền quý quen , còn sẽ bày bán ở Tứ Hải Thông! Đông gia còn chuẩn gửi một ít đến kinh thành! Ta ước chừng, đại khái nửa tháng là hết.”

“Ồ? Nửa tháng là thể bán hết ư?” Tô Vân Dao cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.

Lý quản sự vỗ đùi một cái, “Cho nên đông gia chúng đặc biệt dặn dò , nhất định rõ với phu nhân , hàng tháng , nhất định dành cho chúng nhiều hơn một chút!”

“Điều thành vấn đề.” Tô Vân Dao gật đầu, “Xưởng chúng hiện giờ cũng mở rộng quy mô, tháng , lẽ thể chia cho các ngươi năm ngàn vại.”

“Năm ngàn vại?!” Mắt Lý quản sự sáng rực, “Vậy thì quá ! Ta về nhất định sẽ báo tin cho đông gia chúng !”

 

Loading...