Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 114: Về Làng
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:22
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ tiệm may , mấy ai nấy tay đều xách đầy những bọc lớn bọc nhỏ.
Thẩm Minh An nương tiêu tiền như nước, chút xót ruột, nhỏ giọng : "Nương, cần mua nhiều thế , quá tốn kém ạ."
"Tốn kém cái gì!" Tô Vân Dao trừng mắt y, "Hôm nay con đỗ án thủ, đây là hỷ sự trời ban, nương tiêu bao nhiêu tiền cũng cam lòng! Ngươi cho nương nở mày nở mặt thế , nương nhất định cho ngươi thể diện nhất!"
Lời của nàng đầy lý lẽ, khiến Thẩm Minh An nhất thời phản bác thế nào, chỉ đành đỏ mặt, lặng lẽ nhận lấy thêm nhiều bọc quà trong tay nàng.
Mua sắm xong xuôi, cả đoàn trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm.
Trở về khách điếm, Tô Vân Dao trả tiền phòng, còn hào phóng ban thêm ít tiền thưởng cho chưởng quầy và tiểu nhị.
Chưởng quầy vui đến mức khép miệng .
Ngày hôm khi , chưởng quầy đích tiễn họ lên xe ngựa, những lời chúc lành.
Xe ngựa từ từ rời khỏi phủ thành, trong xe chất đầy đủ loại quà cáp, cũng tràn ngập tiếng hoan hỉ.
Xe ngựa một đường phi nhanh, lúc chạng vạng tối, cuối cùng cũng tiến cổng làng Thanh Thạch.
Hình dáng quen thuộc của thôn làng hiện mắt, Tô Vân Dao trong lòng dấy lên một cảm giác thuộc.
Giờ , xưởng tan ca, xe ngựa xuất hiện trong làng, lập tức thu hút sự chú ý của dân làng.
"Này, đó chẳng Tô Vân Dao phủ thành bằng xe ngựa ? Bọn họ từ phủ thành về ?"
"Trông vẻ đúng , , xem , hỏi xem tiểu tử nhà nàng thi cử thế nào ."
Mấy dậy đón.
Xe ngựa dừng hẳn, Tô Vân Dao nhảy xuống tiên.
"Vân Tiêu, về !" Một thẩm tử giọng lớn hỏi, "Thế nào ? Thằng bé Minh An, thi đỗ ?"
Dân làng đều Thẩm Minh An thi, giờ phút đều vươn dài cổ, vẻ mặt quan tâm chờ đợi câu trả lời.
Trên mặt Tô Vân Dao là vẻ hỷ sắc thể kìm nén, nàng liếc Thẩm Minh An đang theo xuống xe, với : "Nhờ hồng phúc của , đỗ !"
"Đỗ ư?!"
"Ôi chao! Thật là quá!"
"Ta mà, thằng bé Minh An đó là cốt cách của kẻ sách!"
Dân làng , lập tức bùng nổ một trận hoan hô đầy thiện ý.
Đối với những thôn dân chất phác, việc trong làng thể xuất hiện một sách là một chuyện vinh quang.
chuyện vẫn kết thúc.
Thẩm Minh Châu từ xe nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động và kiêu hãnh mà đỏ bừng, nàng ưỡn lồng n.g.ự.c nhỏ bé, lớn tiếng tuyên bố với tất cả :
"Nhị ca của chỉ đỗ! Mà còn là án thủ! Là nhất danh!"
Giọng trong trẻo của tiểu cô nương, như một tảng đá lớn ném mặt hồ phẳng lặng, tức khắc khuấy động ngàn con sóng.
Dưới gốc cây hòe lớn, lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả đều ngẩn , há hốc mồm, vẻ mặt đờ đẫn.
Án... án thủ?
Bọn họ lầm chứ?
Đó chính là nhất danh của kỳ thi Đồng Sinh a! Cả huyện bao nhiêu thí sinh, nhất danh, là của thôn bọn họ ? Lại còn là Thẩm Minh An, kẻ mới chỉ sách mấy tháng?
Sau một lặng ngắn ngủi, đám đông bùng nổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-114-ve-lang.html.]
"Trời đất của ơi! Án thủ?!"
"Thật giả? Vân Tiêu, Minh Châu là thật ?" Một thẩm tử túm chặt cánh tay Tô Vân Dao, giọng kích động đến mức biến đổi.
Tô Vân Dao gật đầu thật mạnh, nụ mặt rạng rỡ vô cùng: "Thật! Trên bảng vàng tên y đầu tiên, đích trông thấy, thật sự là !"
"Ầm" một tiếng, đám đông sôi trào!
"Thành danh ! Lão Thẩm gia đây là sắp rồng xuất hiện a!"
"Lão Thẩm gia cái gì chứ, đây rõ ràng là Tô Vân Dao dạy con phương pháp!"
"Mau mau mau, báo cho thôn trưởng! Đây là hỷ sự trời ban của thôn Thanh Thạch chúng !"
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thôn Thanh Thạch.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dọc đường, ngừng thôn dân chạy khỏi nhà, chúc mừng Tô Vân Dao và bọn họ, sự nhiệt tình đó còn náo nhiệt hơn cả ăn tết.
Tô Vân Dao và các con, giống như trạng nguyên diễu phố, trong ánh mắt dõi theo và tiếng reo hò của thôn, từ từ trở về đến cổng nhà.
Chưa về đến nhà, Thẩm Minh Viễn, Lâm Tuyền, Thúy Lan, cùng Đại Võ Tiểu Võ, sớm thấy động tĩnh, kích động chờ sẵn ở cổng.
"Nương!" Thẩm Minh Viễn thấy xe ngựa, nhanh chóng đón , "Con dân làng ... là thật ? Nhị ..."
Tô Vân Dao khuôn mặt tràn đầy mong đợi và căng thẳng của đại nhi tử, gật đầu: "Là thật. Nhị con, đỗ Đồng Sinh, còn là án thủ."
"Tốt quá !" Thẩm Minh Viễn thể kiềm chế nữa, y mạnh mẽ , ôm chặt lấy Thẩm Minh An xuống xe, dùng sức đ.ấ.m lưng y hai cái, khóe mắt lập tức đỏ hoe, "Thằng nhóc ! Đáng mặt nam nhi!"
Tình cảm của hai , mộc mạc mà chân thành.
20_Lâm Tuyền và Thúy Lan cũng đầy vẻ vui mừng, liên tục vái chào và chúc mừng Tô Vân Tiêu và Thẩm Minh An.
"Cung hỷ phu nhân! Chúc mừng phu nhân! Nhị thiếu gia quả là Văn Khúc tinh hạ phàm a!"
Cả nhà dỡ những gói quà lớn nhỏ từ xe xuống, hân hoan vui mừng bước sân.
Cả Tô gia, đều chìm đắm trong một niềm hỷ lạc lớn lao.
Tô Vân Dao chia phát quà mua ở phủ thành cho , mỗi đều nhận hai bộ y phục mới, cùng đủ loại điểm tâm đặc sản phủ thành.
Gia đình Lâm Tuyền càng cảm kích gì cho , bọn họ chỉ là hạ nhân, mà phu nhân đối đãi như nhà, trong lòng ấm áp vô cùng.
Trong nhà đang náo nhiệt, bên ngoài cổng viện truyền đến một trận ồn ào.
Là vợ chồng thôn trưởng, dẫn theo thẩm Trương, Hoa Đào và những khác, đều đến tận nhà chúc mừng.
"Minh An ! Ngươi thật sự rạng danh thôn Thanh Thạch chúng !" Thôn trưởng cửa liền ha hả, mặt mày hồng hào.
" , thằng bé Minh An , thật sự phi phàm! Sau tiền đồ vô lượng a!" Thẩm Ngô cũng theo đó khen ngợi.
Tô Vân Dao vội vàng mời nhà , Thúy Lan nhanh nhẹn bưng nước và điểm tâm lên.
Trong chốc lát, chính sảnh nhà Tô Vân Dao chật kín , tiếng chúc mừng, tiếng khen ngợi, tiếng dứt, vô cùng náo nhiệt.
Còn ngoài nhà, cả thôn Thanh Thạch, cũng vì chuyện mà chấn động.
Dân làng tụ tập thành từng nhóm ba năm , chủ đề bàn tán, ngoại lệ nào khác, đều là Tô Vân Dao và đứa Nhi tử đỗ án thủ của nàng.
"Tô Vân Dao thật là bản lĩnh, tự kiếm tiền, sinh Nhi tử còn thông minh thế !"
" chứ! Ban đầu lão bà tử nhà lão Thẩm gia đó, mắt đúng là mọc ở đằng m.ô.n.g , đuổi một nàng dâu như và cháu trai tiền đồ như ngoài, giờ chắc ruột gan đều hối hận xanh lè !"
"Ta a, Thẩm Đại Hà cũng thi Tú tài . Một lão Đồng Sinh hơn ba mươi tuổi, thi mấy , thể đỗ ."
"Đỗ cái gì mà đỗ! Cái bộ dạng thối tha của ! Có thể đỗ mới là lạ! Cháu trai sách nửa năm đỗ án thủ, đ.á.n.h sưng mặt , kẻ thúc thúc !"
Đủ loại lời bàn tán, hề kiêng dè gì mà bay lượn trong làng, tự nhiên cũng sót một chữ nào, truyền lão Thẩm gia.