Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 113: Đỗ rồi!
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân Dao vóc dáng tính là thấp, nhưng vẫn đám đông chen cho xiêu vẹo.
Nàng một tay che chở Thẩm Minh Châu và Hạnh Nhi bên cạnh, một tay còn kéo Thẩm Minh An, sợ rằng đám đông xô lạc.
"Nương, con thấy!" Thẩm Minh Châu sốt ruột đến mức dậm chân.
"Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột!" Tô Vân Dao bản nàng cũng sốt ruột, nàng kiễng chân cũng chỉ thể thấy vô gáy phía .
Tô Vân Dao còn cách nào, đành với Thẩm Minh Châu: "Minh Châu, Hạnh Nhi, các con nhỏ bé, từ khe hở bên cạnh chen !"
"Vâng ạ!" Hai tiểu nha đầu nhận lệnh, như hai con cá nhỏ lanh lợi, thoắt cái luồn trong đám đông.
Tô Vân Dao và Thẩm Minh An kẹt bên ngoài, chỉ thể cố gắng hết sức bên trong.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng Tô Vân Dao như treo ngược lên cổ họng.
Nàng thể thấy phía truyền đến từng đợt tiếng kinh hô, tiếng hoan hô, và cả tiếng nức nở.
Người đỗ đạt mừng như điên, dường như một bước lên trời.
Người đỗ mất hồn mất vía, như rơi hầm băng.
Bi ai và vui sướng của nhân gian, khoảnh khắc , thể hiện rõ ràng và trọn vẹn.
Ngay lúc , một giọng trẻ con trong trẻo mang theo niềm vui bất ngờ to lớn, xuyên qua đám đông ồn ào, rõ ràng truyền đến.
"Nương! Con tìm thấy ! Con tìm thấy tên nhị ca !" Là tiếng của Thẩm Minh Châu!
Tô Vân Dao rướn cổ họng, dùng hết sức lực hô lớn: "Ở ?! Ở vị trí thứ mấy?!"
Những xung quanh thấy động tĩnh bên , cũng đều lượt nghiêng, hướng ánh mắt tò mò về phía .
Sau một khoảnh khắc yên tĩnh, tiếng hô của Thẩm Minh Châu mang theo niềm kiêu hãnh và phấn khích vô bờ vang lên, , còn lớn hơn lúc nãy!
"Ở cùng! Đầu tiên! Nương! Nhị ca là án thủ! Nhị ca của con đỗ án thủ !"
Án thủ?!
Hai chữ , bên tai Tô Vân Dao như nổ tung!
Cả nàng đều ngây dại, trong đầu trống rỗng một mảng, chỉ còn hai chữ "Án thủ" đang ong ong vang vọng.
Nàng... nàng lầm đó chứ?
Là án thủ? Là thủ khoa của kỳ thi Đồng sinh?!
"Minh An! Con thấy ? Minh Châu ... con là án thủ!" Tô Vân Dao kích động đến mức năng lộn xộn, nàng đột nhiên nắm chặt cánh tay Thẩm Minh An, dùng sức lay lay.
Thẩm Minh An cũng ngây .
Y ngây ngốc đó, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh tràn ngập sự thể tin nổi.
Án thủ? Y mà đỗ án thủ?
Tuy y nắm chắc phần nào khả năng đỗ, nhưng từng nghĩ sẽ giành án thủ.
Những xung quanh, khi thấy hai chữ "Án thủ", cũng đều nổ tung như ong vỡ tổ.
"Cái gì? Án thủ?"
"Gia đình là ai ? Nhi tử họ là án thủ ?"
"Mau xem, là học tử nào lợi hại đến ?"
Ánh mắt của tất cả đồng loạt đổ dồn về Tô Vân Dao và Thẩm Minh An.
Có ngưỡng mộ, ghen tị, kinh ngạc, hiếu kỳ.
"Ta tận mắt xem mới !" Tô Vân Dao hồn .
Nàng kéo Thẩm Minh An, cũng màng đến lễ nghĩa lễ nghĩa nữa, dùng hết sức bình sinh, mạnh mẽ chen một lối từ trong đám đông.
"Tránh ! Tránh ơn!"
Cuối cùng, nàng chen lên phía nhất.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú chằm chằm tấm bảng đỏ lớn dán tường .
Chỉ thấy cùng của bảng đỏ, vị trí nổi bật nhất, dùng nét bút lông cứng cáp, mạnh mẽ, rõ ràng ba chữ lớn, ,
THẨM MINH AN!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-113-do-roi.html.]
Thật sự là y! Thật sự là hạng nhất!
Hốc mắt Tô Vân Dao lập tức ướt đẫm.
"Nhi tử giỏi quá! Nhi tử của ! Con thật sự giỏi!" Tô Vân Dao thể kiềm chế cảm xúc của nữa, nàng đột nhiên ôm chặt lấy Thẩm Minh An bên cạnh, đầy xúc động.
Thẩm Minh An nương ôm lòng, cảm nhận sự run rẩy từ thể nàng, tiếng mang theo giọng của nàng, trái tim vốn tê dại vì kinh ngạc cuối cùng mới dần dần sống .
Y thật sự... đỗ .
Hơn nữa, còn là án thủ.
Y . Y phụ kỳ vọng của nương.
Những xung quanh thấy động tĩnh bên , bàn tán xôn xao.
"Mau xem, thiếu niên chính là án thủ năm nay!"
"Chậc chậc, thật là trẻ tuổi tài năng! Trông chừng mới mười ba mười bốn tuổi thôi nhỉ?"
"Nương y thật phúc khí, nuôi một đứa Nhi tử giỏi giang như !"
Tô Vân Dao ưỡn thẳng lưng, mặt treo nụ thể che giấu, gọi là hãnh diện hả hê.
Thẩm Minh Châu càng thêm kiêu hãnh như một chú công non đang xòe đuôi, kéo tay áo nhị ca, hận thể với cả thế giới rằng: đây là ca ca của , án thủ!
Chỉ Thẩm Minh An, nhiều như chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì hổ.
Về đến khách điếm, bước cửa, chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm liền mặt mày tươi rói tiến đến nghênh đón.
"Ôi chao! Phu nhân, Thẩm công tử! Chúc mừng, chúc mừng! Đại hỷ, đại hỷ!" Chưởng quầy đích bưng khay , "Thật ngờ, cửa hàng nhỏ của chúng xuất hiện một vị án thủ! Đây thật là vinh dự tột bậc! Nhờ phúc của ngài, nhờ phúc của ngài!"
Tin tức lan truyền cũng quá nhanh .
Tô Vân Dao đáp vài câu dắt lũ trẻ lên lầu.
Cửa phòng đóng , cách biệt âm thanh bên ngoài, nỗi xúc động kìm nén bấy lâu mới cuối cùng bùng nổ .
"Nương!"
Thẩm Minh An thể kiềm chế thêm, y Tô Vân Dao, vành mắt đỏ hoe, "phịch" một tiếng, quỳ thẳng xuống đất.
"Nương! Con... con đỗ ! Con phụ sự kỳ vọng của nương!" Giọng y run rẩy.
Tô Vân Dao vội vàng đỡ y dậy: "Được ! Mau lên!"
Thẩm Minh An nàng kéo dậy, nhưng nước mắt kìm mà rơi xuống.
Y yếu đuối, mà là xúc động, là cảm kích.
Nếu nương, y giờ lẽ vẫn ở trong cái sân tù túng của lão Thẩm gia, theo đại ca xuống đồng việc, cả đời chạm sách vở.
Chính nương cho y cuộc đời mới, cho y cơ hội sách, cho y tất cả sự tự tin và hy vọng.
"Nương..." Y nghẹn ngào, thốt nên lời.
"Được , ngày đại hỉ mà lóc gì chứ."
Tô Vân Dao bộ dạng y, xót lòng buồn , nàng rút khăn tay, lau vội mặt y: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ m.á.u đổ mồ hôi, rớt hạt châu vàng thế . Còn nữa, ngươi sẽ nhạo ngươi đó."
"Ta mới !" Thẩm Minh Châu bên cạnh hụt hịt mũi, mắt cũng đỏ hoe, "Nhị ca là quá vui mừng ! Ta cũng vui mừng!"
Hạnh Nhi một bên, cảnh tượng ấm áp , cũng lén lút lau nước mắt.
Tô Vân Dao mấy đứa trẻ, bất đắc dĩ lắc đầu, : "Thôi , đừng ngây đây nữa. Việc lớn thế , chúng ăn mừng thật ! Đi, dọn dẹp đồ đạc, nương dẫn các con ngoài!"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Đi , nương?" Thẩm Minh Châu tò mò hỏi.
"Đương nhiên là mua sắm!" Tô Vân Dao phất tay, hào sảng , "Nhà hỷ sự lớn thế , định mua chút đồ về cho trong nhà, đại ca con, thúc Lâm Tuyền, thẩm Thúy Lan, cả Đại Võ Tiểu Võ, ai cũng phần!"
Vừa mua đồ, mắt hai tiểu cô nương liền sáng rỡ.
Nỗi buồn ban nãy, lập tức bay vút lên chín tầng mây.
Tô Vân Dao dẫn ba đứa trẻ, thẳng tiến đến con phố thương mại phồn hoa nhất phủ thành.
Lần mua sắm , Tô Vân Dao hào phóng từng .
Nàng tiên mua cho trong nhà mỗi hai bộ y phục.
Thẩm Minh An là công thần lớn nhất hôm nay, Tô Vân Dao càng trực tiếp đặt may cho y hai bộ trường sam mới, một bộ mặc thường ngày, một bộ chuẩn gặp phu tử và bạn đồng môn, chất liệu và thủ công đều là hàng thượng hạng.