Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 109: Sinh ý tự tìm đến
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:17
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu nhị trong lòng chút chắc, nhưng thái độ chuyên nghiệp vẫn khiến y giữ thái độ khách sáo.
“Phu nhân, thật ngại quá. Hàng hóa trong cửa hàng chúng đều kênh cung cấp cố định, thông thường… thu mua đồ bên ngoài.” Y uyển chuyển từ chối.
Điều cũng trong dự liệu của Tô Vân Dao.
Nàng vội cũng bực, chỉ nhàn nhạt mỉm : “Tiểu ca, ngươi đừng vội từ chối, thứ của , những nơi khác . Ngươi chi bằng hết hỏi chưởng quầy của các ngươi, cứ , cầm tương ớt của Vạn Phúc Lâu đến tìm ông bàn chuyện ăn.”
Tương ớt?
Tiểu nhị sững sờ một chút.
Vạn Phúc Lâu thì y , gần đây, Vạn Phúc Lâu ở phủ thành, việc kinh doanh đặc biệt sôi động, chính vì mắt một món ăn dùng loại tương bí ẩn nào đó, khiến thực khách thành đều đổ xô đến.
Chẳng lẽ... chính là thứ ?
Tiểu nhị hai cái vò sành nhỏ tầm thường , trong lòng dậy sóng.
Khi y Tô Vân Dao nữa, ánh mắt đổi.
Người phụ nữ mắt , ăn mặc tuy tươm tất, nhưng rốt cuộc vẫn là một phụ nhân.
Nàng thể liên quan đến Vạn Phúc Lâu? Lại còn cái tương ớt chính là thứ Vạn Phúc Lâu dùng?
Chẳng lẽ là khoác lác chứ?
dáng vẻ của nàng, giống đang dối.
Đầu óc tiểu nhị xoay chuyển nhanh chóng.
Chuyện , y thể tự quyết định.
Vạn nhất thật, đẩy mất một mối ăn lớn, chưởng quầy nhất định sẽ lột da .
vạn nhất nàng là kẻ lừa đảo, mạo phiền chưởng quầy, cũng tránh khỏi một trận mắng.
Thật là một củ khoai tây nóng bỏng tay.
Y do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đ.á.n.h cược một phen.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Phú quý hiểm trung cầu! (Trong hiểm nguy mới phú quý!)
“Phu nhân, ngài... ngài thật ? Đây thật sự là loại tương mà Vạn Phúc Lâu dùng ?” Y vẫn nhịn xác nhận một nữa.
Tô Vân Dao trực tiếp trả lời, chỉ hỏi ngược một câu: “Có , ngươi cứ để chưởng quầy của các ngươi nếm thử một chút, chẳng sẽ ?”
Sự tự tin , khiến tiểu nhị trong lòng càng thêm tin tưởng mấy phần.
Y dám chần chừ nữa, vội vàng cúi chào Tô Vân Dao.
“Phu nhân, ngài ! Ngài đợi lát, đây sẽ mời chưởng quầy của chúng !”
Nói xong, y liền chạy nhanh về phía hậu viện cửa hàng.
Tô Vân Dao theo bóng lưng vội vã của , khóe môi khẽ cong lên. Nàng xách giỏ, thong dong tại chỗ, đầy hứng thú đ.á.n.h giá cách bài trí trong tiệm.
Trong một gian trướng phòng rộng rãi ở hậu viện của Tứ Hải Thông. Chưởng quầy Ngô Đại Hải đang xem sổ sách. Gân xanh trán giật giật.
“Việc buôn bán tơ lụa tháng là ? Giá nhập cao hơn nửa thành so với tháng , mà doanh sụt giảm! Bọn trong kho ăn hại gì ? Chuyện lớn thế , giờ mới bẩm báo lên!”
Ngô Đại Hải trạc tứ tuần, hình phú thái, bụng phệ tròn xoe, mặt luôn nở nụ hòa khí sinh tài. lúc , gương mặt tươi của nghiêm nghị, toát lên vẻ giận mà uy.
Trướng phòng một bên, lau mồ hôi lạnh trán, run rẩy giải thích: “Chưởng quầy, việc … chủ yếu là do Cẩm Tú Phường mới mở ở thành nam, cướp mất ít mối ăn của chúng …”
“Cướp mối ăn?” Ngô Đại Hải đập bàn một cái, giọng cao vút lên tám độ, “Bị cướp mối, các ngươi cứ trơ mắt ư? Không nghĩ cách ? Hạ giá! Khuyến mãi! Tặng quà! Biện pháp là do con nghĩ !”
Hắn đang quát mắng hăng say, cửa trướng phòng bỗng “rầm” một tiếng, từ bên ngoài đẩy bung .
“Chưởng quầy! Chưởng quầy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-109-sinh-y-tu-tim-den.html.]
Tên tiểu nhị ban nãy, lăn lộn bò , vì chạy quá vội vàng, chân còn vấp một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
“Vội vàng hấp tấp, còn thể thống gì!” Ngô Đại Hải đang lúc nổi giận, thấy bộ dạng như , hỏa khí càng bốc lên cao, chỉ thẳng mũi mà mắng: “Trời sập xuống ư? Hay tiệm cháy ? Bảo ngươi ở tiền sảnh tiếp đón khách cho , ngươi chạy hậu viện gì!”
“Không… chưởng quầy!” Tiểu nhị thở hổn hển, mặt đỏ bừng, đứt quãng : “Phía … phía một vị khách… , là đến bán đồ…”
“Bán đồ ư?” Ngô Đại Hải nhíu mày, càng thêm mất kiên nhẫn, “Người bán đồ thì đuổi ! Thứ mèo mả ch.ó hoang nào cũng dẫn về đây, cả ngày gì nhiều thời gian rảnh rỗi như ! Quy tắc trong tiệm ngươi quên ?”
“Không chưởng quầy!” Tiểu nhị gấp gáp đến mức sắp , nếu trọng điểm, chưởng quầy nhất định sẽ đuổi ngoài. Hắn vội vàng hít một hét lớn: “Nàng nàng bán tương ớt Vạn Phúc Lâu!”
“Cái tương ớt gì… ừm?” Lời mắng c.h.ử.i của Ngô Đại Hải một nửa, đột ngột nghẹn trong cổ họng. Hắn chợt khựng , đôi mắt nhỏ vốn híp vì việc ăn thuận lợi, giờ phút chốc trợn tròn.
“Ngươi… ngươi gì?” Hắn túm lấy cổ áo tiểu nhị, giọng biến đổi, “Ngươi nữa!”
“Tương… tương ớt Vạn Phúc Lâu!” Tiểu nhị bộ dạng của dọa sợ, lắp bắp lặp .
“Vạn Phúc Lâu…”
“Tương ớt…”
Hắn thứ !
Gần một tháng nay, ở phủ thành, phàm là nghề ăn uống, ai mà chẳng từng đến “bí chế tương liệu” của Vạn Phúc Lâu?
Chính nhờ thứ đó mà Vạn Phúc Lâu, vốn dĩ ở phủ thành chỉ coi là hạng trung khá, công việc ăn bỗng chốc vọt lên như diều gặp gió.
Hàng ngày, dòng xếp hàng cửa thể dài từ đầu phố đến cuối phố.
Ngô Đại Hải bản cũng từng nếm thử, mùi vị quả thực vô cùng tuyệt diệu! Vừa thơm cay, kích thích vị giác, ăn kèm cơm thì đúng là tuyệt đỉnh!
Hắn lúc đó động tâm tư.
Tiệm tạp hóa của , buôn bán hàng từ Nam Bắc.
Nếu thể lấy nguồn hàng tương ớt , bày bán trong tiệm, thì đây sẽ là một mối ăn lớn đến nhường nào?
Hắn nhờ vả ít mối quan hệ, bắt chuyện với ông chủ Vạn Phúc Lâu, dò hỏi nguồn gốc của món tương liệu .
phía Vạn Phúc Lâu, miệng giữ kín như bưng, kiên quyết hé răng nửa lời, chỉ là bí phương độc quyền.
Ngô Đại Hải nghĩ đủ cách mà vẫn tìm lối .
Vậy mà giờ đây… tên tiểu nhị nhà với , nguồn hàng tương ớt , tự đưa đến tận cửa ư?!
Trái tim Ngô Đại Hải bắt đầu “thình thịch” đập điên cuồng.
Đây… đây là thật giả đây?
Hắn gắt gao chằm chằm tiểu nhị, ánh mắt sắc bén như dao: “Người ? Người ở ? Là hạng thế nào? Ngươi hỏi rõ ?
Đừng kẻ nào điều, mang thứ tương thối rữa tự ở nhà đến lừa lão tử!”
“Thì… thì đang ở tiền sảnh đấy ạ!” Tiểu nhị đến nỗi da đầu tê dại, vội vàng : “Là một phụ nhân, trông… trông khí độ, một chút cũng giống dối. Nàng , thật , ngài cứ tự nếm thử thì sẽ rõ!”
“Nếm thử thì sẽ rõ…”
Ngô Đại Hải buông cổ áo tiểu Lục , trong miệng lặp lặp câu .
Cái khí thế … mười phần thì đến chín phần là thật!
Bánh từ trời rơi xuống ! là chuyện trời ban!
Ngô Đại Hải kích động đến mức mỡ mặt cũng run lên. Hắn nào còn quan tâm đến chuyện buôn bán tơ lụa gì nữa, sổ sách gì nữa.
Hắn mạnh mẽ vỗ đùi một cái, vỗ đầu tiểu nhị.
“Cái thằng nhãi ranh nhà ngươi! Chuyện lớn thế , ngươi sớm! Suýt nữa thì lỡ đại sự của lão tử!”
Nói xong, ngay cả bàn cũng thèm uống một ngụm, xốc vạt áo của lên, như một cơn gió, lao thẳng tiền sảnh.