Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 108: Tiễn vào trường thi
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:16
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân Dao gần như thức trắng cả đêm, trong đầu cứ luẩn quẩn chuyện Thẩm Minh An thi cử.
Nàng dậy sớm, đích mua bữa sáng, vài cái bánh bao nhân thịt, một bát cháo thịt băm nóng hổi, còn mua thêm vài quả trứng gà.
Thi cử là việc hao tốn thể lực, càng là hao tốn trí lực, trong bụng gì thì .
Thẩm Minh An cũng dậy sớm, y ăn mặc chỉnh tề, một áo dài xanh lam giặt sạch sẽ, tóc cũng dùng một sợi dây buộc đơn giản bó gọn gàng.
Y trông vẻ bình tĩnh, dường như hề để tâm đến kỳ thi.
“Nương.” Thấy Tô Vân Dao bưng bữa sáng , Thẩm Minh An dậy, khẽ gọi một tiếng.
“Mau xuống ăn , ăn no mới sức.” Tô Vân Dao đặt mâm lên bàn, đẩy bát cháo nóng hổi đến mặt y, “Ăn chậm thôi, đừng vội, thời gian vẫn còn sớm mà.”
Thẩm Minh Châu và Hạnh Nhi cũng dậy sớm .
Lúc , mấy quây quần bên ăn bữa sáng.
Ăn sáng xong, Tô Vân Dao cẩn thận kiểm tra hòm sách của Thẩm Minh An, bút, mực, nghiên, giỏ thi, đều xác nhận từng thứ một.
Tiếp đó, Tô Vân Dao chuẩn đích đưa Nhi tử đến trường thi.
“Nương, nhị ca, chúng cùng với !” Thẩm Minh Châu chạy tới, kéo tay áo Thẩm Minh An.
“Được, chúng cùng tiễn nhị ca con.”
Cả nhà rời khỏi khách điếm, về phía Cống Viện.
Trên đường phố buổi sáng sớm đầy qua , trong đó đa đều là những sĩ tử mang hòm sách, vẻ mặt ngưng trọng giống như Thẩm Minh An, cùng với những mang vẻ mặt lo lắng và kỳ vọng bên cạnh họ.
Đến cổng Cống Viện, cánh cổng son đỏ xếp thành hàng dài dằng dặc. Các binh lính đeo đao bên hông, mặt biểu cảm duy trì trật tự, lượt kiểm tra thẻ bài và vật phẩm tùy của các sĩ tử, khí nghiêm túc đến tột độ.
“Thôi , tiễn đến đây thôi.” Thẩm Minh An dừng bước, .
Tô Vân Dao khuôn mặt Nhi tử vẫn còn vài phần ngây thơ, trong lòng xót xa mềm mại.
Nàng vươn tay, giúp y sửa cổ áo lệch.
“Minh An, đừng căng thẳng, cứ cố gắng hết sức là . Bất kể kết quả thế nào, con cũng là niềm kiêu hãnh của nương.”
Vành mắt Thẩm Minh An chợt đỏ hoe, y dùng sức gật đầu.
“Nhị ca, cố lên!” Thẩm Minh Châu ở bên cạnh cổ vũ y.
Thẩm Minh An hít sâu một . Y cúi chào Tô Vân Dao.
“Nương, , con đây.”
Nói xong, y dứt khoát xoay .
Tô Vân Dao và Thẩm Minh Châu cứ nguyên tại chỗ, mãi theo, Thẩm Minh An thông qua kiểm tra của binh lính, trong Cống Viện mới rời .
Bên .
Thẩm Đại Hà cũng tương tự tiến trường thi Tú tài.
Y tự tin kỳ thi , cảm thấy chuẩn đầy đủ cho khoa cử, bắt đầu vui mừng cho việc sắp đỗ Tú tài…
Tô Vân Dao đưa Thẩm Minh Châu và Hạnh Nhi trở về khách điếm, trong lòng thấy trống rỗng.
Thẩm Minh An đó, là ba ngày trọn vẹn. Ăn uống, đại tiện, tiểu tiện, tất cả đều ở trong căn phòng nhỏ xíu .
Điều kiện bên trong khắc nghiệt đến mấy, Tô Vân Dao dù từng thấy qua, cũng thể tưởng tượng .
cách nào khác, các sĩ tử đều trải qua như .
Giờ Thẩm Minh An đang thi, nàng cũng chẳng việc gì .
Tô Vân Dao một vòng quanh phòng, cuối cùng, ánh mắt nàng dừng một chiếc giỏ tre ở góc tường.
Đó là thứ họ mang từ nhà tới, bên trong đựng một ít lương khô ăn dọc đường và quần áo để .
Ở đáy giỏ, còn đặt mấy cái vò sành nhỏ.
Đó là Thúy Lan sợ họ quen ăn cơm bên ngoài, đặc biệt đóng gói tương ớt .
Mấy ngày nay ăn một ít, giờ còn hai vò.
Một ý nghĩ chợt nảy trong đầu Tô Vân Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-108-tien-vao-truong-thi.html.]
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tại thử bán tương ớt đến phủ thành nhỉ?
Thị trường Trấn Bình Dương dù cũng hạn, nhưng phủ thành khác.
Nơi đây dân cư đông đúc hơn, khả năng tiêu dùng mạnh hơn, quan quý tộc cũng nhiều hơn.
Nếu thể mở rộng thị trường ở đây, thì việc kinh doanh của xưởng sẽ còn quy mô như bây giờ nữa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ý nghĩ xuất hiện, lập tức thắp sáng chí tiến thủ trong xương tủy Tô Vân Dao.
Phải, cứ như !
Nghĩ đến đây, Tô Vân Dao lập tức dậy: “Minh Châu, Hạnh Nhi, hai đứa ở trong khách điếm đợi nhé, nương ngoài chút chuyện.”
Thẩm Minh Châu gật đầu, nương dẫn cũng , dù túi thơm của còn xong, và Hạnh Nhi thể nhân tiện ở trong phòng túi thơm.
Tô Vân Dao xách một chiếc giỏ khỏi cửa, bên trong đựng một vò tương ớt dầu và một vò tương ớt băm.
Tô Vân Dao xách giỏ, con đường lát đá xanh rộng rãi của phủ thành.
Nàng mục tiêu rõ ràng, chỉ dựa cảm giác, về phía con phố thương mại sầm uất nhất.
Muốn ăn, đương nhiên tìm những cửa hàng lớn nhất, sang trọng nhất.
Một là, cửa hàng lớn thiếu tiền, sức mua mạnh. Hai là, cửa hàng lớn chú trọng danh tiếng, dễ xảy chuyện quỵt nợ.
Nàng quan sát các cửa tiệm hai bên đường.
Các cửa hàng ở phủ thành, dù là trang trí mặt tiền kiểu dáng biển hiệu, đều tinh xảo hơn nhiều so với ở trấn Thanh Hà.
Đi chừng một nén nhang, một cửa hàng tạp hóa tên “Tứ Hải Thông” thu hút sự chú ý của Tô Vân Dao.
Cửa hàng chiếm vị trí nhất ở góc phố, rộng tới ba gian hàng, cửa lớn sơn son đỏ chói, biển hiệu thếp vàng, cửa , tấp nập ngừng, là đây là cửa hàng tạp hóa quy mô lớn nhất vùng .
Chính là nó.
Tô Vân Dao trong lòng tính toán, liền nhấc chân bước .
Vừa bước cửa, một mùi hương đặc trưng hỗn hợp của các loại hương liệu, đồ khô và hàng hóa phương Nam liền xộc thẳng mũi.
Không gian trong cửa hàng cực kỳ rộng lớn, các kệ hàng nối tiếp , chất đầy từ đất lên đến trần nhà. Trên kệ, bày biện la liệt đủ loại hàng hóa: vải vóc lụa là từ nam chí bắc, và hương liệu từ đông sang tây, cùng các loại bánh ngọt tinh xảo, mứt trái cây, dầu muối tương giấm, quả thật là tất cả thứ.
Các tiểu nhị mặc đồng phục áo cộc vải xanh, qua bận rộn giữa các kệ hàng và khách, tiếng hạt bàn tính lách cách ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Sự xuất hiện của Tô Vân Dao lập tức thu hút sự chú ý của một tiểu nhị trẻ tuổi.
Tiểu nhị mười bảy, mười tám tuổi, trông thanh tú sáng sủa, vẻ lanh lợi.
Y thấy Tô Vân Dao, mặc dù nàng xách một chiếc giỏ, nhưng y phục chất liệu tầm thường, khí chất điềm tĩnh, thoạt giống thôn phụ bình thường.
Y vội vàng tủm tỉm tiến đón.
“Vị phu nhân , ngài mua gì ạ? Hàng hóa của Tứ Hải Thông chúng là đầy đủ nhất phủ thành , bất kể ngài gì, cam đoan đều thể tìm cho ngài.”
Tô Vân Dao mỉm với y, lắc đầu.
“Ta mua đồ.”
Nụ mặt tiểu nhị cứng , y sững sờ.
Không mua đồ? Vậy ngài gì?
Y đang thầm thì trong lòng, thì Tô Vân Dao tiếp lời: “Ta là đến để bán đồ.”
Bán đồ?
Ánh mắt tiểu nhị vô thức rơi chiếc giỏ Tô Vân Dao đang xách.
Trong giỏ, một mảnh vải bố màu xanh che , rõ là gì.
Tiểu nhị ở tiệm tạp hóa ba năm, đủ loại đều từng gặp qua.
Cũng những khó khăn, sẽ mang những món đồ thêu thùa tự hoặc đặc sản thôn quê đến cửa hàng hỏi thu mua .
những đó, đa phần đều ăn mặc giản dị, thần thái câu nệ.
Vị phu nhân mắt , khí độ thong dong, thế nào cũng giống thiếu tiền.