Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 103: Chuẩn Bị Cùng Nhau Đi Phủ Thành

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba đến cổng viện, thấy một thiếu niên mặc áo bào học tử màu xanh lam, đang bước xuống từ xe bò.

Thiếu niên dáng thanh gầy, so với năm ngoái lúc rời nhà cao thêm ít, gần như cao bằng Thẩm Minh Viễn.

Chàng cõng một cái hộp sách đơn giản, lẽ vì xe bò xóc nảy, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt đó, vẫn sáng ngời hữu thần, toát lên vẻ trầm tĩnh và thông tuệ phù hợp với lứa tuổi.

Chính là Thẩm Minh An.

“Nương.” Thẩm Minh An thấy Tô Vân Dao, mắt sáng lên, bước nhanh đến, cung kính hành lễ.

“Ai, con ngoan, mau lên.” Tô Vân Dao vội vàng đỡ , kéo tay , đ.á.n.h giá.

“Gầy , gầy nhiều như ?” Nàng đau lòng sờ sờ khuôn mặt rõ ràng tiều tụy của Nhi tử, “Ở thư viện ăn uống tử tế ? Nhìn cái mặt nhỏ , chẳng chút thịt nào cả.”

Thẩm Minh An nương kéo mật như , chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng ấm áp.

“Nương, con . Cơm nước ở thư viện vẫn , chỉ là gần đây vì chuẩn thi cử nên ngủ muộn một chút.” Chàng giải thích.

“Nhị ca!” Thẩm Minh Châu nhào tới, mật kéo lấy cánh tay còn của Thẩm Minh An.

“Đại ca.” Thẩm Minh An gật đầu với Thẩm Minh Viễn.

Thẩm Minh Viễn , mặt cũng lộ nụ hiếm , tiến lên một bước, tự nhiên nhận lấy hộp sách lưng Thẩm Minh An: “Mau nhà nghỉ ngơi , đường mệt chứ.”

Cả nhà vây quanh Thẩm Minh An trong nhà.

Hạnh Nhi và Thúy Lan sớm chuẩn sẵn nước nóng và quần áo sạch.

Tô Vân Dao giục Thẩm Minh An mau rửa mặt, quần áo, còn thì vội vã lao bếp.

“Thúy Lan, đem con cá chép lớn chúng mua hôm , kho tàu! Minh An thích ăn.”

“Hạnh Nhi, phòng lấy miếng lạp nhục trong tủ , cắt một nửa xào với toán miêu.”

Tô Vân Dao thắt tạp dề, điều hành việc đó, cả nhà bếp vì tâm trạng của nàng mà trở nên náo nhiệt.

Bàn ăn tối bày đầy những món ngon thịnh soạn.

Cá chép kho tàu, lạp nhục xào toán miêu, bánh trứng gà thơm lừng, còn một đĩa rau xào theo mùa, và một thố canh sườn lớn.

Thẩm Minh An một bộ thường phục sạch sẽ, cả trông tinh thần hơn nhiều.

Chàng bàn đầy những món yêu thích, trong lòng cảm động vô cùng.

“Nương, vất vả quá, nhiều món như .”

“Vất vả gì , lâu con mới về một , học hành khổ cực, ăn nhiều ?” Tô Vân Dao gắp cho một miếng thịt bụng cá lớn, “Mau ăn , nếm thử xem tay nghề của nương mai một .”

“Món nương , vĩnh viễn là ngon nhất.” Thẩm Minh An gắp miếng cá, ăn một miếng, thỏa mãn nheo mắt .

Thẩm Minh Châu lâu gặp nhị ca, vô vàn chuyện kể.

“Nhị ca, nhị ca, cho , xưởng nhà lợi hại lắm! Bây giờ cả làng nhiều công ở nhà đó!”

“Còn nữa, còn nữa, nương giao việc thịt kho cho nhà trưởng thôn, họ bây giờ kiếm nhiều tiền lắm, nhà Trương thẩm tử còn định xây nhà mới !”

“À nhị ca, khăn tay thêu bây giờ bán hai mươi văn một chiếc đó!”

Nàng như một chú chim sẻ líu lo, phấn khích chia sẻ đủ loại đổi trong nhà.

Thẩm Minh An kiên nhẫn lắng , thỉnh thoảng gật đầu mỉm , ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều.

Thẩm Minh Viễn một bên, dù ít , nhưng nụ mặt vẫn ngừng. Y thỉnh thoảng gắp thức ăn cho , múc canh cho nương , trông hệt như một đại ca trầm đáng tin cậy.

Tô Vân Dao ba đứa trẻ mắt, một đứa trầm , một đứa thông tuệ, một đứa hoạt bát, lòng mềm nhũn.

Không từ lúc nào, nàng thích nghi với vai trò .

Ăn cơm xong, Tô Vân Dao gọi các con đại sảnh, hỏi chuyện thi cử.

“Minh An, xuân vi , chính xác là ngày nào? Có thi ở trấn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-103-chuan-bi-cung-nhau-di-phu-thanh.html.]

Thẩm Minh An thần sắc trở nên trịnh trọng: “Bẩm nương, xuân vi là viện thí, ở huyện, mà đến phủ thành thi. Ngày định hai mươi tám tháng ba, còn mười ngày nữa. Tiên sinh trong thư viện , bảo chúng về nhà chuẩn , cũng để dưỡng đủ tinh thần.”

“Đi phủ thành?”

Ta từng đến đó, trưởng thôn , phủ thành cách đây bốn năm canh giờ đường.

Minh An năm nay mới mười ba tuổi, một nơi xa xôi như , lạ nước lạ cái, nương thể yên tâm?

“Vậy thư viện sắp xếp thống nhất ?” Tô Vân Dao truy vấn.

Thẩm Minh An lắc đầu: “Không . Tiên sinh , đường sá xa xôi, tình cảnh mỗi nhà khác , nên tổ chức thống nhất. Bảo chúng tự , đến ba ngày thi thì đến khảo viện ở phủ thành báo danh là .”

Tô Vân Dao xong, quyết định đến lúc đó sẽ cùng.

Lão Thẩm gia.

Thẩm Thiên Kim và Thẩm Diệu Tổ lấm lem trở về nhà.

Hiện giờ, chỉ cần chúng khỏi cửa, những đứa trẻ khác liền mắng c.h.ử.i chúng.

Nói cha của chúng là kẻ biến thái, thích nam nhân.

Hai đứa bây giờ Thẩm Đại Hà, ánh mắt cũng từ sùng bái , biến thành oán hận.

Thẩm lão thái cũng sắp đến kỳ thi khoa cử. Khoảng thời gian , cả ngày bà ở nhà thắp hương bái Phật, chỉ mong Thẩm Đại Hà thể đậu tú tài.

Như , cả nhà bà thể dọn khỏi thôn Thanh Thạch, cần lời bàn tán của dân làng nữa.

Lưu thị cũng đang nhịn, vì một đôi con thơ của nàng , vì tương lai “quan thái thái” hư vô mờ mịt , nàng nhịn.

“Nương, gì? Người cùng con phủ thành?”

Thẩm Minh An kinh ngạc Tô Vân Dao, tưởng rằng nhầm.

Nương một lo liệu cả một gia đình lớn như , còn quản lý mấy chục trong xưởng, bận rộn đến mức xoay sở , còn thời gian cùng đến nơi xa xôi như để thi cử?

“Nương, phủ thành đường xá xa xôi, về ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng. Gia đình và xưởng đều thể thiếu . Con tự , con lớn , thể tự chăm sóc bản .”

Tô Vân Dao gương mặt cố vẻ chững chạc của Nhi tử, trong lòng buồn xót xa.

“Con lớn ư? Con lớn nữa, trong mắt nương vẫn chỉ là một đứa trẻ.” Nàng đưa tay khẽ chấm trán Thẩm Minh An, “Con năm nay mới mười ba tuổi, một ngoài xa, con bảo nương yên tâm?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Thái độ của Tô Vân Dao kiên quyết, “Chuyện cứ quyết . Bên xưởng, đại ca con và Lâm Tuyền thúc coi chừng, sẽ xảy chuyện gì.”

Thẩm Minh An ánh mắt quan tâm của nương , đồng ý để nương cùng, nương bên cạnh, trong lòng quả thật sẽ an tâm hơn nhiều.

“Con cũng ! Con cũng !” Thẩm Minh Châu một bên, nương và nhị ca phủ thành, lập tức phấn khích giơ tay.

“Nương, dẫn con cùng ? Con từng đến phủ thành! Con đảm bảo sẽ gây thêm phiền phức cho !”

Nàng mở to đôi mắt lấp lánh, cả mặt tràn đầy khát khao.

Tô Vân Dao bộ dạng của tiểu nữ nhi, trong lòng khẽ động.

Nàng vốn định dẫn Minh Châu .

nghĩ , dẫn nàng cũng .

Để nàng ngoài ngắm thế sự, mở mang tầm mắt, đối với nàng cũng lợi.

Hơn nữa, tay nghề thêu thùa của nàng bây giờ càng ngày càng , phủ thành là nơi lớn, chừng thể thấy nhiều tác phẩm thêu hơn, đối với nàng cũng là một kiểu học hỏi.

“Được, sẽ dẫn con cùng.” Tô Vân Dao xoa đầu nàng.

“Ye! Tuyệt quá!” Thẩm Minh Châu vui vẻ nhảy cẫng lên, ôm cánh tay Tô Vân Dao reo.

Mọi chuyện cứ thế quyết định.

 

Loading...