Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trêu Đùa Ông Xã Ngốc Nghếch - Chương 2: Trêu Đùa Ông Xã Ngốc Nghếch

Cập nhật lúc: 2025-07-02 09:09:39
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh chẳng thèm ngẩng đầu:

"Vui."

Tôi nhắm mắt lại.

Phải nhịn thôi!

Tôi cố tình kéo dây áo ngủ trễ xuống một chút.

"Vậy... anh có muốn chơi trò gì thú vị hơn không?"

Anh ngước mắt, ánh nhìn trong veo ngây thơ:

"Gì cơ?"

Chính khoảnh khắc đó!

Tôi dang rộng hai tay lao đến anh như hổ đói vồ mồi.

Kết quả anh nghiêng người tránh thoát, tôi chạy đuổi khắp phòng.

Anh chạy, tôi đuổi, tôi mệt đến tối sầm mặt.

Cái thể lực tốt vậy mà không dùng vào việc chính đáng.

Cứ thế tôi bị lừa chạy mười mấy vòng mà không chạm được nửa mảnh áo.

Tôi đuổi đến thở dốc, tóc dính vào gò má ửng hồng, cổ áo lệch hẳn.

"Anh, đừng chạy nữa..." Tôi vịn eo thở hổn hển.

Anh đứng cách hai mét, tay vẫn cầm con đồ chơi rách.

"Cô đừng đuổi."

...

Không được dùng sức sao?

Được thôi, thử xem ai kiên nhẫn hơn.

Cười c.h.ế.t mất, tôi cũng chưa hẳn muốn ngủ với anh ấy ngay.

Tôi quăng mình xuống giường, lôi điện thoại ra chơi game.

"First blood!"

Âm thanh hạ gục vang lên.

Anh liếc tôi một cái, tay vẫn tạo dáng cho Ultraman.

Quá tuyệt.

Đêm tân hôn lẽ ra lửa tình bùng cháy, còn chúng tôi thì một đứa chơi game, một đứa chơi mô hình.

Đám cưới này thật đặc biệt.

Chơi suốt hai tiếng đồng hồ.

Bất chợt tiếng "ùng ục" vang lên trong phòng.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy Lục Vân Tranh ôm bụng.

Lúc ấy tôi mới nhớ, anh cả ngày chưa ăn gì.

Giận cũng giảm bớt.

Nhìn khuôn mặt điển trai, vòng eo săn chắc, m.á.u dê lại nổi dậy.

Một ý nghĩ lóe qua.

Tôi chạy đến tủ đồ ăn vặt, cố tình rút hộp sữa chua đặt trước mặt anh rồi đóng khóa tủ lại.

"Muốn ăn không?" Tôi lắc lắc hộp sữa chua, chậm rãi vặn nắp.

Lục Vân Tranh đúng là đói, mắt dán chặt vào hộp.

Anh nuốt nước bọt.

Chết thật!

Tôi không thèm ăn, nhưng đối với sữa chua thì lại nuốt nước bọt!

"Ngon lắm nè~" Tôi l.i.ế.m đầu thìa, "Muốn thử không?"

Anh gật đầu, mắt đầy cảnh giác.

"Lại đây, chị đút cho."

"Không tin." Anh lùi nửa bước.

Tôi hít sâu, nặn ra nụ cười giả tạo:

"Vậy như thế này, anh đứng bên kia giường, tôi bên này, tôi sẽ đút cho được không?"

Anh nghiêng đầu suy nghĩ.

Rồi từ tốn dịch sang bên kia giường.

Tôi nằm sấp mép giường, vươn dài thân thể, đưa thìa tới miệng anh.

"Aaa—"

Lục Vân Tranh nằm sấp bên kia, cúi người, cắn lấy thìa.

Môi mỏng nhẹ mím, lưỡi khéo léo l.i.ế.m vòng.

Sữa chua trắng muốt rơi xuống lưỡi hồng hào.

Thật khêu gợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-dua-ong-xa-ngoc-nghech/chuong-2-treu-dua-ong-xa-ngoc-nghech.html.]

Tai tôi vô thức vang lên lời người bạn thân Chu Vận:

"Kiểu người trầm lặng nhưng nội tâm bùng cháy như Lục Vân Tranh, lúc hôn chắc sẽ làm người ta quên trời đất."

Tôi nhìn chăm chú đôi môi anh, không kìm được nuốt nước bọt.

Thèm ăn quá.

Tay tôi không ngừng nghỉ, như máy móc đút sữa chua.

Đút miếng này.

Rồi miếng nữa.

Anh dần buông lỏng cảnh giác.

Cụp mắt ngoan ngoãn há miệng.

Vừa chăm chú chơi Ultraman.

Chẳng biết chiếc thìa đã được thay bằng ngón tay.

Anh vô thức ngậm đầu ngón tay tôi, lưỡi lướt qua phần thịt mềm mại.

Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, làm tôi suýt bật tiếng rên.

Tuyệt vời, kế hoạch hoàn hảo.

Bước tiếp theo, cởi quần anh!

Anh vẫn chưa phát hiện điều khác thường.

Vẫn mút sữa chua từng ngụm.

Mỗi lần đút, tôi lại nằm sấp dần xuống, với tư thế thiếu đứng đắn, nhích lại gần anh chút.

Khoảng cách đến thành công chỉ còn nửa mét.

Lục Vân Tranh ngay trước mặt.

Vẻ chăm chú l.i.ế.m láp, vừa ngây thơ vừa kích thích đến cạn lời.

Tôi chăm chú nhìn yết hầu cuộn lên theo từng lần nuốt, đầu óc chỉ nghĩ: Phải cởi dây lưng anh thôi.

Sữa chua sắp hết.

Thành bại nằm ở đây.

Tôi dùng ngón tay chấm chút sữa chua cuối cùng đút cho anh.

Lúc Lục Vân Tranh cúi xuống liếm, tôi đột ngột rụt tay lại.

Anh theo phản xạ theo đuổi, mất thăng bằng, đổ ập lên tôi.

Cơ hội đến!

Tôi vội quấn hai chân quanh eo anh, khóa chặt.

Ngón tay vội tháo dây lưng.

Cái dây lưng quái quỷ này? Hoàn toàn không cởi được!

Sợ anh chạy mất, tôi siết chặt thêm chút.

"Đừng nhúc nhích."

Lục Vân Tranh trấn an tôi, giọng khàn không giống người ngốc.

Tôi chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng “cạch”—

Anh một tay tháo khóa dây lưng kim loại.

Có hy vọng rồi!

Ngay sau đó, anh rút dây lưng ra, ném xuống gần mặt tôi, rồi cúi người đè lên.

Cảm giác xâm chiếm quen thuộc tưởng như anh ấy của ngày xưa đã trở về.

Sắp đến rồi sao?

Tôi hồi hộp nhắm mắt.

Ngay lập tức, Lục Vân Tranh túm cổ tay tôi mạnh đến mức không thể thoát.

Tôi hơi sợ.

"Anh nhẹ tay thôi..."

Chưa nói hết câu, anh đã vắt chéo hai tay tôi, ấn lên đỉnh đầu, dây lưng quấn mấy vòng siết chặt.

Trói tôi ư?

Sao lại thế này?

Tôi trợn mắt nhìn anh cúi đầu.

Bàn tay to thô bạo siết lấy mắt cá chân tôi, gỡ chân quấn quanh eo anh.

"Lục Vân Tranh!"

Tôi tức run giọng.

Anh chẳng thèm ngẩng đầu, đặt chân tôi xuống, quay người bỏ đi.

Rời đi.

Thật sự bỏ tôi lại một mình trên giường, cổ tay bị trói, váy ngủ cuốn lên tận đùi, cổ áo vẫn rộng mở.

Đây làm việc người ta làm sao được?

Loading...