Hạ Minh Tuyên quay đầu xuống giường nói: “Không phải em nói sẽ ở đây chăm sóc tôi sao?”
“Tôi nói vậy khi nào...” Cô đột nhiên nhớ lại mình thật sự đã nói câu này, nhanh chóng đổi giọng: “Ý của tôi là, anh đã uống thuốc rồi, trông cũng không có nghiêm trọng lắm, vậy cho nên tôi không cần phải ở lại đây nữa đúng không?"
“Đương nhiên là cần, nếu ban đêm tôi lại sốt cao thì sao?”
Lâm Tố Tâm nghẹn lời. Đúng vậy, nhưng cảm sốt cũng không phải là vấn đề lớn, trong nhà còn có nhiều người giúp việc, không bệnh tới mức có thể c.h.ế.t được!
Cô cảm thấy dường như có âm mưu gì đó ở đây…
Hạ Minh Tuyên ngước mặt nhìn về hướng căn phòng ở bên phải nói: “Em có thể ngủ ở đó.”
Lâm Tố Tâm quay đầu lại nhìn thấy trong góc phòng có một chiếc giường sofa đã được để sẵn. Mặc dù không được rộng rãi như giường lớn nhưng nó cũng có đệm Simmons và Futons dày trông rất thoải mái.
Hạ Minh Tuyên tiếp tục giải thích: “Ban đầu ông Tiền định ở lại đây, nhưng tôi đã nói với ông ấy rằng em có thể chăm sóc cho tôi, ông ấy cũng không còn trẻ nữa, nên đừng làm việc quá sức.”
Lâm Tố Tâm không nói nên lời, hóa ra trước khi bước vào cửa, họ còn trải giường cho cô, đào sẵn một cái hố để cô nhảy vào. Đáng thương thay cô lại ngu ngốc tự chạy vào
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nói: “Được thôi, tôi có thể ở lại, vậy anh phải thề, không được phép động tới tôi."
Hạ Minh Tuyên cười khúc khích: “Cô sân bay, tôi thề là tôi sẽ không làm gì em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-921-thong-bao-danh-sach.html.]
“Đủ rồi!”
Lâm Tố Tâm nghe được hai chữ “sân bay”, tức giận lườm anh một cái, bước đến giường sofa, vén chăn lên rồi nằm vào.
Qua ánh đèn mờ ảo, Hạ Minh Tuyên thấy cô gái kéo tấm chăn điều hòa lên, quấn cả người mình kín mít, thậm chí còn dùng chăn bịt kín lỗ tai, sau đó quay lưng về phía anh, không nhúc nhích.
Cậu ba Hạ lắc đầu cười, tắt đèn ngủ bằng điều khiển từ xa.
Căn phòng lập tức tối sầm lại, Lâm Tố Tâm nghểnh tai lên cảnh giác, sợ rằng cậu ba Hạ sẽ lợi dụng bóng tối tấn công bất ngờ, nhưng cô đợi một lúc lâu, lại chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Hạ Minh Tuyên.
Ban đầu cô cho rằng mình sẽ mở to mắt cho đến bình minh, nhưng sự thật là cô đã ngủ quên lúc nào không hay.
Hạ Minh Tuyên hít một hơi thật sâu, ổn định lại thân thể nóng rực.
Không phải anh không có hứng thú với sân bay, nhưng mà cô bé này còn quá nhỏ, anh không bao giờ động vào những cô gái nhỏ tuổi, đây là nguyên tắc. Hơn nữa, mặc dù cậu ba Hạ không muốn thừa nhận, nhưng hôm nay toàn thân anh đã quá mệt mỏi, cho dù muốn làm chuyện xấu, cũng lực bất tòng tâm rồi…
Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Tố Tâm buộc phải trở thành y tá toàn thời gian của cậu ba Hạ, bận rộn bên cạnh anh.
Cậu ba Hạ ốm yếu trở nên kiêu ngạo hơn bình thường, lúc thì đau đầu, lúc thì mỏi eo, lúc thì khát nước, sai khiến Lâm Tố Tâm bưng trà rót nước cho anh, đ.ấ.m lưng, nấu cơm, sai bảo cô lòng vòng, còn thuận tiện ăn vụng không ít đậu hũ nhỏ.
Ngay cả khi Hạ Minh Tuyên làm việc trong phòng làm việc, cũng không quên sai Lâm Tố Tâm đánh máy ghi chép và chỉnh lý tài liệu cho anh, cũng không sợ bí mật của công ty sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Có điều là, điều này cũng làm cho Lâm Tố Tâm phát hiện, thì ra trong top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới lại có hơn một nửa đều có cổ phần của nhà họ Hạ, cái này có bao nhiêu tiền? Hơn nữa nhìn thái độ hờ hững của Hạ Minh Tuyên, đây có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm của tài sản nhà họ Hạ.