Quản gia Tiền gõ cửa phòng, nói: “Cậu ba, cô Lâm đến rồi.”
Tất cả mọi người trong phòng đều hướng sự chú ý về phía Lâm Tố Tâm.
Hạ Minh Tuyên xua tay, nói: “Được rồi, tất cả mọi người ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình với cô Lâm một lúc.”
Bác sĩ Thẩm cảm thấy anh ta làm vậy vì muốn trốn uống thuốc, còn không định đi.
Mê Truyện Dịch
Quản gia Tiền vội vàng thì thầm vào tai anh ta mấy câu, anh ta mới nghi ngờ nhìn Lâm Tố Tâm một cái, đưa ly nước trên tay cho cô rồi bảo: “Nước thuốc pha này cần phải uống khi còn nóng, bên kia có hai lọ thuốc con nhộng, mỗi lọ uống hai viên. Khăn lông ướt trên đầu nửa tiếng thay một lần. Cứ cách hai giờ đo nhiệt độ cơ thể một lần, nếu nhiệt độ không giảm xuống hãy lập tức gọi điện cho phòng khám của tôi, số máy nhanh là 8128, nhớ kỹ chưa?”
Khóe miệng Lâm Tố Tâm run rẩy một chút, thực sự xem cô là y tá hay sao?
Thấy sắc mặt Lâm Tố Tâm khó coi, quản gia Tiền nhanh chóng kéo bác sĩ Thẩm đi, trước khi đi còn gật đầu với Lâm Tố Tâm, nói: “Cô Lâm, làm phiền cô!”
Vài giây sau người trong phòng đã đi hết, Lâm Tố Tâm cứ cảm thấy có gì đó không đúng, giống như cô vừa mới bị lừa… Chắc là, ảo giác thôi… nhỉ?
Cô đi tới mép giường, đưa nước thuốc pha đến bên miệng Hạ Minh Tuyên, tức giận nói: “Đã lớn thế này rồi, đến uống thuốc còn cần người khác bón, uống nhanh đi!”
Hạ Minh Tuyên nhìn cô một cái, ánh mắt dừng vài giây trên cánh môi còn hơn sưng đỏ của cô, trên mặt vẫn không biểu cảm như trước, trong lòng đã có vài ý nghĩ quyến rũ.
Anh ghét bỏ đẩy cái ly ra, nói: “Đắng như vậy, tôi không uống.”
Lâm Tố Tâm nói: “Không phải anh giỏi lắm sao? Sao còn sợ đắng? Mà nước thuốc cảm pha đều ngọt, anh không biết à?”
Hạ Minh Tuyên hợp tình hợp lý nói: “Không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-891-co-tre-con-hay-khong.html.]
Lâm Tố Tâm gần như muốn hắt ly nước lên mặt anh ta, tay cô run lên hai lần, may mà Hạ Minh Tuyền còn duỗi tay ra đỡ, bằng không thì thực sự sẽ làm bẩn khăn trải giường.
Lâm Tố Tâm lườm anh, hỏi: “Làm thế nào anh mới đồng ý uống?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Em chỉ nói vậy thì sao tôi biết được có đắng hay không? Trừ phi em uống một ngụm cho tôi xem!”
Trên đầu Lâm Tố Tâm nổi gân lên. Không nghĩ tới cậu ba Hạ bình thường mạnh mẽ, khi bị bệnh lại kiêu ngạo trẻ con như vậy.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Được rồi, tôi uống một ngụm cho anh xem.”
Nói xong, cô nhấp một ngụm nhỏ, dù sao cũng là thuốc, cô không dám uống bừa bãi, kỳ thật chỉ là nhấp môi, sau đó nói: “Nhìn đi, tôi uống rồi đấy, tôi khẳng định không hề đắng!”
Hạ Minh Tuyên uể oải nhìn cô, nói: “Vậy sao? Tôi thử xem?”
Lâm Tố Tâm vui vẻ, nghĩ thầm những lời muốn nghe chính là những lời này! Chỉ cần anh uống một ngụm, tôi sẽ trực tiếp dốc cả ly vào miệng anh, ai bảo anh ngạo mạn, ai bảo anh lải nhải dài dòng!
Vì để bón thuốc cho cậu ba Hạ, cô ngồi ở mép giường, đưa cái ly tới bên miệng Hạ Minh Tuyên.
Hạ Minh Tuyên cố tình nghiêng gối, ngả người vào bên chiếc giường lớn. Cứ như vậy, vì để đưa được cái ly qua, Lâm Tố Tâm không thể không cúi người xuống, một tay cầm ly nước, một tay chống trên giường.
Lâm Tố Tâm nói: “Anh thử một ngụm xem?”
Hạ Minh Tuyên gật đầu.
Lâm Tố Tâm thấy anh hé mở đôi môi mỏng xinh đẹp, đang định mạnh tay dốc thuốc vào miệng anh thì cổ tay phải đang cầm ly nước bỗng nhiên bị cậu ba Hạ nắm chặt.