Có một giây, Lâm Tố Tâm còn tưởng, Hạ Minh Tuyên sẽ từ trên giường bật dậy, quăng cô xuống giường.
Nhưng rất nhanh, cô đã phản ứng lại, khẳng định bản thân nghĩ nhiều rồi. Từ lúc gặp Hạ Minh Tuyên, ngày ngày bị gài bẫy, hại cô hiện tại luôn nghi thần nghi quỷ, tư duy cũng không bình thường nữa rồi.
Cô chầm chậm bước vào phòng, đến gần giường lớn.
Trên giường trải tấm ga giường bằng vải nhung màu đen, càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch vô lực của Hạ Minh Tuyên. Đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi mảnh khảnh mà dày giống như bàn chải nhỏ úp xuống, môi có hơi tái nhợt, nhưng độ cong tao nhã vẫn như cũ làm cô nhớ đến nụ hôn của vài giờ trước.
Nam nhân lúc đó trông có vẻ mạnh mẽ vô địch, vậy mà phút chốc biến thành dáng vẻ yếu ớt thế này. Lúc anh nằm an an tĩnh tĩnh như bây giờ, trông như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, tuấn mỹ mà vô hại.
Ai mà ngờ, đôi mắt nhắm chặt kia của anh một khi mở ra, sẽ là dáng vẻ sắc bén mà lạnh lẽo.
Đầu giường dựng một cái giá, trên đó treo ba bốn túi dịch truyền, ống dẫn cao su dài treo từ trên xuống, tay của Hạ Minh Tuyên khớp xương rõ ràng, thon dài mà có lực, kim tiêm cắm vào, thoạt nhìn có chút tương phản.
Lâm Tố Tâm sờ má của anh, quả nhiên nóng đến doạ người. Cô hơi nhíu mày, chỉnh lại khăn ướt trên trán anh cho đúng vị trí, lại giúp anh tém gọn chăn.
Mẹ của cô ở hai đời đều yếu ớt nhiều bệnh, cho nên cô chăm sóc người bệnh vô cùng thuận tay, cứ làm bằng tiềm thức thì đã hoàn thành rồi.
Đến khi làm xong mọi thứ, cô mới thình lình nhận ra, mình đang làm cái gì? Tên khốn nạn như Hạ Minh Tuyên này, chẳng phải nên để anh sốt c.h.ế.t cho xong hay sao?
Lâm Tố Tâm giống như bị điện giật, rút ngón tay còn đang nán lại trên trán anh, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-871-chinh-la-kieu-ngao.html.]
Dù sao xem cũng đã xem rồi, quản gia Tiền chắc sẽ không nói được gì nữa, Hạ gia có nhiều hầu gái vậy, còn có bác sĩ gia đình, cũng không đến lượt cô hầu hạ anh.
Nhưng mà, cô vừa xoay người, lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động nhẹ, theo đó cô cảm thấy quần áo bị căng ra, vạt dưới của áo ngủ bị người kéo lại.
Lâm Tố Tâm xoay người lại, phát hiện không biết từ khi nào Hạ Minh Tuyên đã mở mắt ra.
"Nhóc con, em..."
Nửa đêm Hạ Minh Tuyên mở mắt, phát hiện Lâm Tố Tâm thế mà lại đứng cạnh giường của anh, còn lén lén lút lút nắm tay sờ mặt anh, đúng lúc muốn trêu chọc cô mấy câu, ai ngờ vừa mở miệng, mới phát hiện cổ họng của mình lại khàn đặc, hơn nữa còn đau rát một trận.
Lâm Tố Tâm kéo mạnh áo ngủ của mình lại, nhưng Hạ Minh Tuyên không chịu buông tay, cô đành phải nói: "Anh sốt cao rồi, chú Tiền nói anh ngất xỉu trong phòng khách, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên thoáng khôi phục tinh thần, mới nhớ ra tình huống hiện tại của mình.
Lúc nãy anh muốn đuổi theo Lâm Tố Tâm, nhưng đột nhiên thấy chóng mặt một trận, sau đó thì mất đi ý thức. Về sau quản gia Tiền phát hiện ra anh, lúc người hầu trong nhà đỡ anh đi, thực ra anh đã hơi tỉnh táo rồi, nhưng vì cảm thấy vô cùng váng đầu, luôn không có sức lực mở mắt.
Hạ Minh Tuyên ho hai tiếng, thấp giọng nói: "Đỡ nhiều rồi, bây giờ là lúc nào?"
Lâm Tố Tâm nói: "Hơn hai giờ sáng, chú Tiền thực sự sợ hãi, suốt đêm tìm bác sĩ đến khám bệnh cho anh."
Hạ Minh Tuyên nghe lời này, ánh mắt trở nên hơi dịu dàng: "Muộn vậy rồi em không ngủ, đến xem tôi sao?"