Lâm Tố Tâm chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chiếc đĩa CD của mình biến mất sau cửa thang máy, không còn cách nào đi nhặt lại.
Bởi lúc thang máy trục trặc, không ít người bị kẹt phía dưới tầng 1, cho nên khi chạy lại, hầu như đến tầng nào cũng phải dừng, tầng nào cũng có người đi ra ngoài, cho đến khi tới tầng 33, cũng đã mất 7-8 phút.
Mắt thấy từng giây từng phút quý giá đi qua, Lâm Tố Tâm sốt ruột không còn lo được cho cái đĩa CD nữa mà vội vàng chạy tới phòng biểu diễn số 3.
Từ xa nhìn lại, cô đã nhìn thấy Phùng Tư Tư đang ngồi chờ ở ngoài hành lang, cổ thì ngóng nhìn ra xung quanh.
Phùng Tư Tư nhìn thấy cô chạy tới thì hai mắt trừng lên, cả giận nói, “Cậu rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy? Đã nói với cậu là bắt đầu điểm danh rồi mà còn chậm như vậy. Nếu thật sự bỏ lỡ cuộc thi, xem cậu tới chỗ nào mà khóc chứ? Xem ra, cậu khẳng định bản thân có thể thi đỗ vào tổ Sáng tác, nên không cần tham gia cuộc thi này nữa phải không?”
Lâm Tố Tâm nhìn cái vẻ mặt tức giận của Phùng Tư Tư thì vội vàng an ủi co, “Không phải đâu, còn không phải do thang máy hỏng sao? Đợi mãi mới sửa xong, nhìn xem tóc mình vì bị chen mà rối loạn như thế này này. Hiện giờ vào thi còn kịp không?”
Phùng Tư Tư gật đầu: “Còn kịp. Cũng may mình thông minh, vừa rồi đã gọi tên cậu nhưng mình nói cậu thi bên tổ Sáng tác còn chưa xong, hiện giờ cậu được xếp là người thi cuối cùng.”
Lâm Tố Tâm vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Cũng may còn có cậu, thiếu chút nữa thì không kịp rồi.”
Phùng Tư Tư lấy lược từ trong túi xách ra đưa cho cô: “Mau chải lại tóc đi, những người báo thi nguyện vọng 2 không nhiều, rất nhanh sẽ tới lượt cậu.”
Lâm Tố Tâm cầm lấy lược, cảm ơn Phùng Tư Tư rồi chải chải mấy cái mái tóc dài hỗn loạn của mình.
Phùng Tư Tư thuận miệng hỏi: “Cậu thi bên tổ Sáng tác thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-761-tam-thoi-om-chan-phat.html.]
Lâm Tố Tâm nghe hỏi mặt mày buồn so. Hôm nay thật sự bị đuổi về nhà, chắc mỗi lần nói đến chuyện này cô sẽ buồn bực không thôi. Vốn dĩ hiện giờ đã nghẹn một bụng tức, lại nghe thấy Phùng Tư Tư hỏi thì lập tức oán hận.
Phùng Tư Tư ban đầu vốn không để tâm chuyện cô kể, nhưng nghe được một nửa thì hai mắt mở lớn nói: “Dừng, dừng một chút. Là đêm qua mình ngủ không ngủ nên sinh ảo giác hay là cậu phát sốt nên mê sảng?”
Nói xong, cô còn đưa tay sờ sờ trán Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm né sang một bên nói: “Cái gì mà lung tung rối loạn chứ? Rốt cuộc cậu có nghe mình nói chuyện không a?”
Phùng Tư Tư nói: “Cậu nói điểm thi nhạc lý cậu được cao nhất, sau đó bị loại, lại còn gặp được Từ Tiêu Ý, là tự ông ta loại cậu ra… Sao lại giống như viết tiểu thuyết vậy? Có phải có chút m.á.u chó quá không? Cốt truyện tiếp theo, có phải là cậu với Từ Tiêu Ý vì cãi cọ kịch liệt mà hiểu thêm về nhau, càng đi càng gần, cuối cùng…”
Lâm Tố Tâm dẫm mạnh chân xuống đất nói: “Cậu nói bừa cái gì vậy? Mình đang nói sự thật với cậu đó, không một chữ nào lừa cậu.”
Phùng Tư Tư hỏi lại: “Sự thật gì vậy? Mình còn không hiểu cậu sao? Trình độ dương cầm của cậu cũng giống mình, nhạc lý gì đó cũng không phải chuyên môn, còn muốn thi được điểm cao nhất?”
Lâm Tố Tâm còn đang định đáp trả thì một nhân viên đeo thẻ từ trong phòng thi đi ra, nhìn nhìn xung quanh rồi hỏi hai người: “Lâm Tố Tâm tới chưa?”
Lâm Tố Tâm vội vàng đưa tay trả lời: “Tới, tới rồi, là tôi đây!” Cô từ trong túi lấy ra chứng minh cùng giấy báo thi.
Người nhân viên này đối chiếu giấy tờ xong thì hỏi lại: “Em báo với tôi bài hát định biểu diễn để hậu trường chuẩn bị nhạc.”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra một chút. Cô do dự, chuyện thi hát lần này cô thật sự chưa có cân nhắc kỹ, hiện giờ chuẩn bị lên biểu diễn như thế này thật sự có cảm giác tạm thời ôm chân Phật*.
Mê Truyện Dịch
*ôm chân Phật: ý chỉ là vội vàng ứng phó.