Phạm Bác Diên nghe xong, tên này nói trong nói ngoài, xếp thiếu gia nhà họ Nhậm cao cao tại thượng như anh ta vào hàng ngũ “hạng người linh tinh”, lại càng tức giận hơn.
Anh ta thấy Giang Dịch Thâm chuẩn bị rời đi, hét lớn gọi anh ấy lại: “Tiểu tử mặt trắng kia, anh đứng lại cho tôi! Anh là cái thá gì mà dám khoa chân múa tay trên địa bàn của nhà họ Nhậm chúng tôi?”
Giang Dịch Thâm dừng bước, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây theo lệnh của cô chủ nhà họ Nhậm, toàn quyền phụ trách công tác an ninh của lần xét nghiệm này. Anh là người nào?”
Phạm Bác Diên cười mỉa nói: “Hóa ra là tay sai của nhà họ Hạ, đồ mạo danh đó cũng dám tự xưng là cô chủ sao? Mở to mắt chó của anh ra xem, bổn thiếu gia chính là thiếu gia họ của nhà họ Nhậm, nếu hôm nay là chuyện đại sự của nhà họ Nhậm chúng tôi thì tại sao tôi lại không thể vào? Mau tránh đường cho bổn thiếu gia!”
“Ồ, anh chính là cậu Phạm à.” Giang Dịch Thâm chỉnh mắt kính và nói.
Phạm Bác Diên nghĩ rằng anh ấy nghe thấy tên của mình nên cảm thấy sợ hãi, không khỏi càng đắc ý nói: “Không sai, còn không tránh đường cho tôi?”
Giang Dịch Thâm hờ hững liếc anh ta một cái rồi nói: “Thực xin lỗi, cậu Phạm, hoạt động lần này chỉ có người nhà họ Nhậm có thể tham gia, nhưng anh họ Phạm, sao có thể nói mình là người họ Nhậm chứ? Có tự dát vàng lên mặt mình thế nào cũng không thể nói dối không chớp mắt chứ, có phải không?”
Phạm Bác Diên bị chặn họng không nói nên lời, những năm nay, từ lâu anh ta đã quen tự cho mình là thiếu gia nhà họ Nhậm, thậm chí luôn nghĩ rằng chỉ có anh ta mới là người có quan hệ huyết thống gần nhất với ông Nhậm, cho dù anh ta không họ Nhậm thì cũng là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Nhậm mới đúng!
Ai ngờ, Giang Dịch Thâm căn bản không để anh ta vào mắt, trực tiếp nói anh ta “dát vàng lên mặt mình”!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7541-tro-mat-khong-nhan-nguoi.html.]
Cái gọi là vuốt mặt nể mũi, lần này Giang Dịch Thâm lại trực tiếp đánh vào mặt anh ta.
Mê Truyện Dịch
Mặt Phạm Bác Diên đen như đ.í.t nồi, hung hăng rít lên một câu từ kẽ răng: “Được, anh đúng là to gan!”
Lần này anh ta đến cũng là có chuẩn bị trước, mang theo rất nhiều vệ sĩ để khi cần thiết có thể ra tay với người của Nhậm Gia Hoành, những người đó đậu cách đó không xa, bây giờ, anh ta lấy bộ đàm ra, ra lệnh gọi các vệ sĩ qua.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau khi ra lệnh, những vệ sĩ đáng lẽ phải có mặt lại không thấy một ai xuất hiện.
Mặt Phạm Bác Diên lộ vẻ hoảng sợ hiếm thấy: “Chuyện gì vậy?”
Giang Dịch Thâm cười nói: “Cậu Phạm, anh đang tìm những người mà anh mang theo sao? Thực xin lỗi, để đảm bảo an toàn cho sự kiện lần này, chúng tôi đã thông báo trước cho các vị là không được mang theo bất kỳ loại s.ú.n.g ống vũ khí nào tới hiện trường. Anh đã vi phạm quy định, nên chỉ có thể mời những vệ sĩ này đi nơi khác nghỉ ngơi một lát. Nhưng cậu Phạm hãy yên tâm đi, đợi sự kiện kết thúc, chúng tôi sẽ để họ đi.”
Phạm Bác Diên tức chết, mọi suy nghĩ và hành động của anh ta đều bị đối phương biết rõ, anh ta cũng không thể dùng thủ đoạn gì, chỉ có thể hăm dọa Giang Dịch Thâm mấy câu, nhưng căn bản không làm gì được đối phương.
Nhậm Nguyên Huytừ xa quan sát, không đi tới tìm bảo vệ nói chuyện nữa, mà xoay người trở lại xe.
Tài xế cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Thiếu gia, cậu…… Giờ chúng ta đi đâu?”
Nhậm Nguyên Huythở dài một hơi nói: “Xem ra chúng ta hết cách rồi. Không ngờ, chú ba họ lại to gan như vậy, ngay cả công tác an ninh cũng toàn quyền giao cho nhà họ Hạ, ông ta không sợ dẫn sói vào nhà sao? Hiện tại liên minh của họ vững chắc như vậy, tôi có làm cái gì cũng vô dụng. Bỏ đi, chúng ta về thôi.”