Trợ lý biết tính tình của cậu chủ nên không dám nói gì, chỉ có thể nịnh nọt: “Đúng vậy, cậu Phạm, cậu lo nghĩ sâu xa như vậy, ông ba Nhậm sao có thể so sánh với cậu?”
Phạm Bác Diên lo lắng đi vòng quanh phòng nửa vòng rồi nói: “Không được, lão này nói không chừng đã thỏa thuận gì đó với nha đầu hoang dã đó, cố ý gài bẫy chúng ta, tôi phải đích thân đi xem xem! Kết quả xét nghiệm DNA tuyệt đối không thể công bố, không thể để cô ta quay về nhà họ Nhậm!”
Khi Nhậm Nguyên Huy nhận được tin tức cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
“Xem ra lần này là Nhậm Gia Hoành đã lợi dụng để nhảy vào rồi? Chẳng trách khi tôi đến tìm cậu ba Hạ, anh ta không tỏ rõ ý kiến với đề nghị hợp tác của tôi và không đồng ý. Thì ra người ta sớm đã tính toán rồi, muốn tìm Nhậm Gia Hoành làm đối tượng hợp tác. Dù sao thì thực lực của Nhậm Gia Hoành mạnh hơn tôi rất nhiều, lại thân thiết với ông cụ, thực sự là đối tượng hợp tác thích hợp hơn tôi.”
Anh ta cau mày, nghiến răng: “Tuy nhiên, sự việc vẫn chưa có khẳng định cuối cùng, tôi không thể khoanh tay chờ c.h.ế.t như thế này được!”
Mặc dù Phạm Bác Diên và Nhậm Nguyên Huy sốt ruột đến mức giậm chận, nhưng căn bản không thể ngăn cản xét nghiệm DNA lần này được tiến hành bình thường.
Thực lực của Hạ Minh Tuyên thì khỏi phải nói, còn Nhậm Gia Hoành mấy năm nay trông có vẻ khiêm tốn, thực ra cũng là đang giấu tài, thế lực thực sự trong nhà họ Nhậm từ lâu đã vượt xa Phạm Bác Diên và Nhậm Nguyên Huy.
Mê Truyện Dịch
Hai người họ liên thủ, công tác an ninh đương nhiên là vô cùng chặt chẽ, xe của Phạm Bác Diên và Nhậm Nguyên Huy đã bị chặn lại ở chỗ cách bệnh viện 10 km.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7532-anh-chinh-la-mot-ke-vo-lai.html.]
Khi Nhậm Nguyên Huy xuống xe, vừa hay nhìn thấy một chiếc Lamborghini quen thuộc đậu cách đó không xa, cậu Phạm đã xuống xe và đang phẫn nộ gầm lên với bảo vệ.
“Tại sao lại chặn tôi? Các anh chẳng qua chỉ là bảo vệ mà nhà họ Nhậm thuê tới, có tư cách gì để cản đường tôi? Mau cút ra cho tôi! Nếu không tôi sẽ trực tiếp lái xe chèn qua người các anh!”
Bảo vệ siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thiếu gia họ, thực xin lỗi, nhưng chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của bên trên, không thể để cho cậu vào. Nếu cậu nhất quyết cố chấp, chúng tôi có thể tuân lệnh nổ súng.”
Phạm Bác Diên nghe thấy câu này, tức đỏ mặt, phẫn nộ nói: “Anh có ý gì? Định nổ s.ú.n.g với tôi sao? Vậy anh b.ắ.n đi? To gan dám ra tay với thiếu gia họ nhà họ Nhậm, tôi thấy là các anh chán sống rồi!”
Bảo vệ bị anh ta mắng một trận, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Thiếu gia họ, đề nghị cậu đừng tiếp tục gây sự nữa.”
“Tôi gây sự!” Phạm Bác Văn cười mỉa nói: “Sao anh không nói là Nhậm Gia Hoành ông ta ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết với nhà họ Hạ để giành lấy tài sản của nhà họ Nhậm chúng tôi? Không phải ông ta nói là tất cả các thành viên trong gia tộc họ Nhậm đều có thể đến bệnh viện quan sát quá trình xét nghiệm sao? Tại sao lại ngăn cản tôi?”
Đúng lúc này, một người đàn ông lịch lãm đeo kính gọng vàng bước tới từ cách đó không xa.
Bảo vệ nhìn thấy anh ấy, lập tức sợ hãi, lễ phép chào hỏi: “Chào anh Giang!”
Giang Dịch Thâm gật đầu, bước qua, nhìn Phạm Bác Văn đang vung nắm đ.ấ.m và nói: “Ồn ào gì vậy? Xét nghiệm sắp bắt đầu rồi, đây là sự kiện trọng đại của nhà họ Nhậm, nhất định phải giữ gìn trật tự, đừng để những người linh tinh trà trộn vào gây rối.”