Mà từ sau khi Ân Chính Lăng kết hôn, thì cũng giống như là trưởng thành sau một đêm.
Không chỉ anh ta không còn giống với trước đây, mỗi đêm đều không về nhà ngủ, trêu hoa ghẹo nguyệt, mà lại biến thành một ông chồng như có đủ hai mươi tư chữ hiếu với vợ, dáng vẻ ân cần đối với bà xã, so với Hạ tam thiếu chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe nói, Ân lục thiếu đã thi được bằng chứng nhận đầu bếp và chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày đều tự mình ở nhà nấu cơm cho Phùng Tư Tư, chăm sóc cho cô ấy cẩn thận tỉ mỉ.
Lâm Tố Tâm nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tư Tư, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Đặc biệt là sau khi cô biết được bi kịch hai mươi năm trước của cha mẹ, cô càng cảm thấy bản thân rất may mắn, cảm thấy cô và Phùng Tư Tư đều là những cô gái rất may mắn, nhất định phải biết quý trọng những thứ mà mình có được.
Sau khi người hầu của Hạ gia mang tà cùng điểm tâm cho bọn họ, liền lui đi ra ngoài.
Lâm Tố Tâm đẩy ông xã ở bên cạnh, ý bảo anh cũng có thể đi ra ngoài, không cần nghe lén hai người bạn thân bọn họ nói chuyện.
Hạ Minh Tuyên nói: “Làm sao vậy? Muốn anh đi ra sao? Lúc không cần anh nữa, thì liền đuổi anh đi?”
Lâm Tố Tâm vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy ánh mắt của Hạ Minh Tuyên nhìn chằm chằm về phía môi cô, lại đành phải nhịn xuống, sau đó liền siết chặt nắm tay lại, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh.
người đàn ông này nha, mấy ngày nay liền cực kỳ không biết xấu hổ, tuyên bố chỉ cần cô mở miệng nói một tiếng, anh liền sẽ hôn cô một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7492-cuoc-song-mang-thai-cua-phung-tu-tu.html.]
Mê Truyện Dịch
Ngay từ đầu Lâm Tố Tâm cũng không quan tâm, cứ nghĩ đến là nói, kết quả là bị tên đàn ông thúi này đè xuống hôn thật lâu, môi cũng bị hôn đến sưng lên, sau đó cô mới phải không thể không khuất phục trước sự lạm dụng quyền lực của tên đại ma vương này.
Hạ tam thiếu bị bà xã bạo lực gia đình, vẫn nở một nụ cười tươi, nói: “Được được được, anh đi là được, nhưng mà em cũng không được nói chuyện, viết chữ là được, nếu không……..”
Anh đè thấp giọng mà uy hiếp, tiện tay lấy một chồng giấy viết thư ở bên cạnh, nhét vào trong tay Lâm Tố Tâm.
Hạ Minh Tuyên đi rồi, phùng Tư Tư mới xích lại gần, hỏi: “Mình nói này, Tố Tâm, cậu không sao chứ? Sao mà không được nói chuyện? Sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì đó chứ? Cậu……… Cậu đừng làm mình sợ……..”
Lâm Tố Tâm trợ trắng mắt, nói: “Nào có chuyện gì đâu nha, anh ấy căng thẳng quá thôi, không cần để ý đến anh ấy!”
Phùng Tư Tư nghe thấy cô lên tiếng, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vẫn còn may, nhưng mà, giọng cậu nghe thật sự có chút khàn. Mình nghe Chính Lăng nói, cậu ở Nhậm gia bị người ta làm bị thương?”
Lâm Tố Tâm gật đầu, nói: “Xem như là vậy đi.”
Trên mặt Phùng Tư Tư lập tức lộ ra biểu cảm khó hiểu, cũng không màng đến cái bụng tròn vo của mình, liền cọ đến bên cạnh cô, hỏi: “Cậu m.á.u nói cho mình biết một chút đi, mấy ngày nay làm mình tò mò muốn c.h.ế.t rồi! Chính Lăng thật ra cậu chính là đại tiểu thư của Nhậm gia, bởi vì Nhậm gia đấu tranh gia tộc, nên mới có thể lưu lạc bên ngoài, còn nói, rất nhanh cậu sẽ trở về Nhậm gia, thừa kế tài sản, có phải thật sự là như vậy hay không?”
Lâm Tố Tâm chớp mắt, nói: “Ách, xem là như vậy đi………Anh Ân cũng biết được không ít rồi.”
Cô nhìn thấy dáng vẻ hai mắt phát sáng của Phùng Tư Tư, liền biết được, chuyện này nhất định không thể lừa được cô ấy, hơn nữa cũng không cần phải gạt cô ấy, cho nên, cô liền kể cho cô ấy nghe đại khái mọi chuyện, chỉ giữ lại những chuyện có liên quan đến bệnh tình của ông cụ Nhậm.
Phùng Tư Tư nghe xong, tròn mắt cũng muốn lòi ra, kinh ngạc mà nói: “Cho nên nói, Tố Tâm, cậu căn bản thật sự là một thiên kim tiểu thư nhà hào môn! Trong toàn bộ học viện Ngân Diệu, không có được mấy người có thể so được với cậu, hoàn toàn môn đăng hộ đối với Hạ tam thiếu nha! Trời ạ, trước kia còn có nhiều người cười nhạo cậu như vậy, nói cậu là dân thường không có thân phận, con quỷ nghèo, nếu như biết được tin tức này, không biết bọn họ có muốn đào một cái lỗ để chui xuống hay không, thật đúng là tử vả mà!”