Nhưng mà, Lâm Tố Tâm lại không sợ anh, mà chỉ cọ vào trong lòng anh, nhẹ giọng mà than thở: “Anh hung dữ như vậy làm gì?”
Lúc này Hạ Minh Tuyên mới phát hiện ra bản thân mình đã có chút mất khống chế, anh vội vàng kiềm chế sự tức giận trong lòng xuống, nhưng vẫn có chút lạnh lùng mà nói: “Trước đó là anh sai, không nên cỗ vũ em trở về Nhậm gia, sau này chúng ta cứ quên chuyện này đi. Dù sao, em muốn bao nhiêu tiền, ông xã đều có thể cho em, anh không thèm chút tiền rách này của Nhậm gia!”
Lâm Tố Tâm dở khóc dở cười mà nói: “Không phải……Đây không phải là vấn đề về tiền.”
Cô ôm lấy cánh tay Hạ Minh Tuyên, lắc mấy cái, sau đó nghiêng đầu sang trái từ phía dưới nhìn anh, nói: “Ông xã, thật ra, lúc em mới gặp được ông nội, bọn em nói chuyện cũng rất hợp, có thể thấy được, ông ấy thật sự rất thương cha của em, cũng coi như là một người cha tốt. Sau đó, khi ông ấy nhớ lại chuyện cha em qua đời, mới đột nhiên phát cuồng, chuyện này, hẳn là đả kích rất lớn với ông ấy!”
Hạ Minh tuyên muốn kéo tay lại, nhưng vẫn bị Lâm Tố Tâm giữ chặt không buông.
Anh cũng không động đậy nữa, mà kiêu ngạo nói: “Như vậy thì đã thế nào? Dù sao thì ông ấy cũng đã tổn thương em, chẳng lẽ em không sợ lần sau ông ấy nhìn thấy em thì bệnh lại tái phát hay sao? Hơn nữa, ông cụ Nhậm cũng căm hận mẹ vợ như vậy, chẳng lẽ em không để tâm chút nào hay sao?”
Nói thật sự, Hạ Minh Tuyên cảm thấy, nếu như đổi lại là bản thân anh, cha của mình lại không thích người phụ nữ anh đã chọn, không chỉ lúc mình còn sống đã không để cho cô ấy qua cửa, mà sau khi mình qua đời liền đem cô ấy biến thành kẻ thù, vậy thì anh nhất định tình nguyện để cho con gái mình cả đời này cũng không nhận lại người ông nội này!
Lâm Tố Tâm nghe những lời này xong, cũng im lặng không nói, một lát sau, mới lên tiếng: “Đương nhiên là em để tâm rồi………Nhưng mà, em cũng rất mâu thuẫn, có đôi khi em cảm thấy ông ấy quá cố chấp, vậy mà lại có thể chửi bới mẹ cô như vậy. Thật ra, chính ông ấy mới là một trong những kẻ đầu sỏ gây nên cái c.h.ế.t của cha em có phải không? Nếu không phải vì ông ấy đuổi cha em ra khỏi Nhậm gia, vậy thì sao chú hai cảm thấy bản thân mình có cơ hội rồi thừa nước đục thả câu, làm ra chuyện anh em tàn sát nhau? Nhưng ông ấy vì muốn trốn tránh cảm giác tội lỗi trong lòng, mà đã thôi miên chính mình, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mẹ em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7472-khong-them-chut-tien-rach-cua-nham-gia.html.]
Hạ Minh Tuyên xoa đầu cô, nói: “Xem ra, em đã hiểu được ý của anh.”
Lâm Tố Tâm gật đầu, nói: “Ừm, em biết ông xã đều là nghĩ cho em. Nhưng mà, có đôi khi em ngẫm lại, ông cụ làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng rất đáng thương, đã nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh ngoại trừ chú ba, thì cũng không còn người thân nào cả. Hơn nữa hẳn là thời gian của ông cụ cũng không còn nhiều lắm, thù hận có sâu đến mức nào, cũng không nên tính toán nhiều nữa.”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nhướng mày, nói: “Cho nên là? Em vẫn dự định trở lại Nhậm gia? Ở bên cạnh ông cụ tính khí thất thường quái gở? Anh nói cho em biết, em có muốn cũng đừng hòng nghĩ đến! Anh mà đồng ý mấy chuyện này mới lạ đó!”
Anh có thể hiểu được, khát vọng có được người thân của Lâm Tố Tâm.
Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa rằng anh sẽ lấy an toàn của bà xã mình ra để đùa giỡn!
Chuyện lần này anh có thể nể tình tuổi tác ông cụ đã cao đầu óc hồ đồ, không đáng để tính toán, nhưng hiện tại sự thật đã chứng minh, tinh thần của ông cụ Nhậm căn bản là không ổn định, nếu như hôm nào đó bệnh của ông cụ lại tái phát. mà mình lại không ở bên cạnh Lâm Tố Tâm, nếu như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy thì anh phải khóc thế nào cho hết đây?
Ý của Hạ Minh Tuyên đã quyết, trong chuyện này tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!
Cho dù Lâm Tố Tâm có cầu xin anh như thế nào, có làm nũng như thế nào, nhưng có một số chuyện, anh nói không được thì chính là không được!
Nói như thế nào, thì anh cũng là trụ cột của gia đình, chút quyền uy này vẫn phải có.