Lâm Tố Tâm gật đầu, nói: “Đúng vậy, chú ba cũng nói như vậy, chú ấy nói đôi mắt của cháu thật sự là giống hệt với cha cháu, chỉ tiếc là, cháu cũng chưa từng được gặp ông ấy, cho nên cũng không biết ông ấy có giống với cháu thật hay không.”
Ngón tay của ông cụ Nhậm chạm vào bên cạnh đôi mắt của cô, biểu cảm trên hình như là đang khóc, mà cũng như đang cười, nói: “Giống, rất giống, thật sự là quá giống rồi! Ông thật không ngờ, vậy mà nó còn để lại một cô con gái, vậy mà ông vẫn còn có một cô cháu gái!”
Lâm Tố Tâm chậm rãi nói: “Cháu cũng không biết, hóa ra bản thân mình vẫn còn có người thân, mãi cho đến khi cách đây vài hôm, cháu mới biết được chuyện này.”
Ông cụ Nhậm không nói gì, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn trái nhìn phải một hồi, mới lên tiếng: “Rất giống……Ai, trước kia ông cũng đã từng nghĩ, nếu như Gia Kỳ sinh cho ông một đứa cháu bảo bối, vậy thì cháu sẽ trông như thế nào? Ông cũng hy vọng nó có thể sinh cho ông một cô cháu gái……….Đã từ rất lâu rồi Nhậm gia cũng không có được một cô công chúa. Lúc cha cháu mất, ông còn tưởng rằng, không còn một ai để có thể trông cậy được……”
Trên khóe mắt bị phủ kín nếp nhăn của ông cụ còn đọng lại vệt nước.
Bỗng nhiên, Lâm Tố Tâm cảm thấy, ông cụ Nhậm cũng là một ông cụ cực kỳ đáng thương, cho dù ông thời còn trẻ, đã từng mạnh mẽ đến đâu, nghiêm khắc đến mức nào, nhưng mà hiện tại, ông cũng chỉ là một ông cụ đã gần đất xa trời, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để mặc cho người ta sắp xếp.
Hơn nữa, bên cạnh ông cũng không có lấy được một người thân.
Bà cụ Nhậm mất từ rất sớm, chính một tay ông đã nuôi lớn hai đứa con trai còn chưa đến mười tuổi, nhưng lại không ngờ, đến tuổi trung niên, đứa con trai cả mà ông tâm đắc nhất lại bắt đầu ngỗ nghịch chống lại ý của ông, thậm chí còn không tiếc mà bỏ nhà ra đi. Cuối cùng, hai người con trai còn vì vấn đề gia sản, lần lượt mà qua đời, để cho ông làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Bây giờ, chỉ còn lại ông một thân một mình.
Lâm Tố Tâm không biết, ông cụ Nhậm có hối hận về quyết định năm đó đã đuổi Nhậm Gia Kỳ ra khỏi nhà hay không, nếu như Nhậm Gia Kỳ vẫn luôn ngồi vào vị trí người thừa kế của Nhậm gia, thì có lẽ dã tâm của Nhậm Gia Bằng sẽ không bành trướng đến như vậy, bi kịch cũng có thể sẽ không xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7431-dau-ong-dau-qua.html.]
Nhưng mà, cho dù là thế nào, mọi chuyện đều đã xảy ra, cho dù có hối hận thế nào cũng không thể cứu vãn lại những bi kịch đã xảy ra.
Mê Truyện Dịch
Mà ông cụ Nhậm………..Cũng đã phải trả giá cho sự cố chấp đến tận cùng của mình.
Nói đến cùng, tuy rằng ông không phản là một người cha thành công, cũng có thể đã phạm rất nhiều sai lầm, nhưng cuối cùng thứ ông quan tâm nhất vẫn là con trai của mình, sau biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, người đau lòng nhất, cũng chỉ là ông.
Lâm Tố Tâm khẽ thở dài.
Mọi chuyện đã tới nước này, cô cũng không có cách nào đi hận một ông cụ sắp c.h.ế.t được nữa.
Ông cụ Nhậm nhìn cô, hỏi: “Cô nhóc, cháu tên là gì?”
Lâm Tố Tâm theo bản năng mà nói: “Lâm Tố…… À, không phải, là Nhậm Tố Tâm.”
Ông cụ cũng cảm thán nói: “Quả nhiên là tên Tố Tâm. Trước kia cha cháu đã từng nói với chú ba cháu, đã tìm được bác sĩ tốt để chữa bệnh, lần này chắc chắn có thể chữa khỏi. Nếu như tất cả đều thuận lợi, hy vọng sau này có thể có một cô con gái, còn định đặt cho con gái tên là Tố Tâm.”
Lâm Tố Tâm sửng sốt một chút, hỏi: “Nói với chú ba? Vậy thì làm sao ông biết được?”
Ông cụ Nhậm cũng không trả lời.
Bỗng nhiên Lâm Tố Tâm hiểu ra. Nghĩ đến, tuy rằng ngoài mặt ông cụ đuổi Nhậm Gia Kỳ ra khỏi Nhậm gia, cũng không liên hệ gì với ông ấy, nhưng vẫn thường ngầm chú ý đến những tin tức về ông ấy.