Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trêu Chọc Tổng Tài: Chỉ Yêu Cô Vợ Thiên Hậu! - Chương 741:2. Vòng xoay vận mệnh.

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:55:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tố Tâm nghiến răng, hỏi: “.......Là ai? Là ai đã hạ lệnh đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn con?”

Nhậm Gia Hành bình tĩnh mà nói: “Không phải con cũng đã đoán được rồi hay sao? Người trước kia muốn hại con, và người hiện tại muốn hại con, là cùng một người.”

Sắc mặt Lâm Tố Tâm lập tức trần xuống mà nói: “Là Phạm Bác Diên?”

Nhậm Gia Hành lạnh lùng mà cong khóe miệng, nói: “Không sai, trên thực tế, khi anh hai vừa mới qua đời, cậu ta còn mau chuộc được một vài bố già của Nhậm gia, bảo bọn họ cùng nhau kiến nghị với ông cụ, nhận Phạm Bác Diên làm con nuôi, thừa kế gia sản. Nhưng mà, người trong gia tộc phản đối cũng rất nhiều , cuối cùng chuyện này cũng không thành.”

Nghe Nhậm Gia Hành giải thích xong, Lâm Tố Tâm cúi đầu xuống, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trong khoảng thời gian này, vấn đề về thân thế vẫn luôn làm cô bối rối, làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

Tuy rằng vẫn luôn có Hạ tam thiếu ở bên cạnh cô, cô cũng không biểu hiện ra có gì không ổn, nhưng thật sự, cô vẫn luôn cảm thấy có chút hoảng loạn cùng thấp thỏm.

Bởi vì cô vẫn luôn là một cô gái có cuộc sống rất giản dị, kiếp trước chỉ đơn giản là học dương cầm ở học viện Ngân Diệu, ở kiếp này, ngoại trừ việc bước vào giới giải trí dưới sự sắp xếp của Giải Trí Quang Hi, cũng không còn điểm nào đặc biệt.

Tuy rằng giới giả trí rất hỗn loạn, nhưng sau lưng cô vẫn còn một ngọn núi lớn để dựa là Hạ tam thiếu, cơ hồ có thể nói rằng rất thuận buồm xuôi gió, cái gì mà quy tắc ngầm cẩu huyết gì đó cũng chưa từng gặp.

Vốn dĩ là cô cảm thấy, những thứ hào môn ân oán này, cách cô rất xa.

Cho nên, khi vừa mới biết được thân thế của chính mình, cô cũng sẽ cảm thấy rất bất an, nếu như cô là đứa con gái không được thừa nhận của Nhậm gia, nếu như ông cụ Nhậm không thích cô, ngược lại còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô, vậy thì cô có nhất định phải qua đó nhận lại người thân hay không?

Cô cũng không phải là không có ai thương, cũng không quan tâm đến sản nghiệp của Nhậm gia, cô hà cớ gì phải tranh giành vũng bùn này chứ?

Nhưng mà, hiện tại, cô lại biết được, bản thân mình lại được người thân mong chờ mình ra đời, nhưng mà mọi thứ lại do trời xui đất khiến, gặp nhiều trắc trở, nhưng cô vẫn luôn là công chúa nhỏ của Nhậm gia được người thân yêu quý.

Mà sản nghiệp của Nhậm gia, cũng chưa hẳn sẽ đến tay cô, nhưng mà cũng cần phải đến.

Đây không phải là do cô xem trong quyền thế và địa vị, mà bởi vì, nếu như cô không thừa kế Nhậm gia, thì rất có thể những tên hung thủ đã hại c.h.ế.t cha cô, lại suýt chút hạ c.h.ế.t cô và mẹ, sẽ có được Nhậm gia, sẽ có thân phận địa vị tôn quý cùng khối tải sản khổng lồ vốn dĩ nên thuộc về cha cô!

Hơn nữa, Lâm Tố Tâm cũng mơ hồ cảm thấy, hẳn là cha cô vẫn hy vọng, cô có thể thừa kế Nhậm gia có phải không?

Bản thân Nhậm Gia Kỳ không may bị ám hại, sau đó lại âm thầm đặt bẫy, g.i.ế.c c.h.ế.t Nhậm Gia Bằng, chẳng lẽ ông ấy không biết rằng, nếu như Nhậm gia không có người thừa kế, thì thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?

Cũng không phải là ông ấy không suy xét đến những chuyện đó, mà chỉ cảm thấy, bà xã mình nhất định có thể bình an thuận lợi sinh ra bảo bối ở trong bụng, sau đó bất kẻ bảo bối là nam hay nữ, thì cũng sẽ được ông cụ nhậm toàn lực bồi dưỡng, thay ông ấy làm tròn chữ hiếu với ông cụ, thay ông ấy hoàn thành nhiệm vụ duy trì Nhậm gia.

Đáng tiếc, cho dù là năm đó Nhậm Gia Kỳ đã suy tính kỹ lưỡng như thế nào, nhưng thế sự thay đổi thất thường, dù thế nào cũng có chút sơ hở.

Tạo nên một chút khác biệt, cuối cùng liền dẫn đến một vòng xoay cuộc đời hoàn toàn khác.

Ai cũng không thể nào nghịch thiên đổi mệnh được.

Nhưng mà, hiện tại, nếu như toàn bộ chân tướng đã phơi bày rồi, Lâm Tố Tâm cũng đoán được suy nghĩ của cha mình lúc sinh thời, cô cũng không do dự nữa, mà âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hoàn thành được di nguyện của cha, trở thành người thừa kế của Nhậm gia!

Chương 742. Đôi mắt của cháu, rất giống cha cháu.

Lâm Tố Tâm đã hạ quyết tâm, biểu cảm trên gương mặt cô cũng dần trở nên kiên định hơn.

Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nói với Nhậm Gia Hành: “Chú ba, cảm ơn chú đã nói cho con biết những chuyện này, bây giờ con có thể đi gặp ông nội không?”

Nhậm Gia Hành nghe như vậy, liền nhướng mày, ngay sau đó khóe miệng liền nở một nụ cười.

“Tố Tâm, xem ra……..Con đã bắt đầu tin tưởng chú rồi, cũng đã chấp nhận thân phận của mình?”

Trước đây cô vẫn luôn gọi ông là “Nhậm tam gia”, cực kỳ khách sáo cũng tỏ rõ khoảng cách, bây giờ lại đột nhiên gọi ông một tiếng “chú ba” như vậy, lại còn gọi ông cụ một tiếng “ông nội”, thật sự làm ông cảm thấy rất bất ngờ, xem ra, Lâm Tố Tâm đã tin tưởng những gì ông nói.

Cô nhóc này quá đa nghi, không biết có phải là do học thiếu Hạ tam thiếu hay không, có thể làm cho cô tin tưởng mình, thật sự là không dễ dàng gì.

Lâm Tố Tâm gật đầu nói: “Phải, nếu như chú gạt con, vậy thì chú không có lý do gì để nói nhiều với con như vậy, cũng không cần phải đưa con đi gặp ông nội. Lấy địa vị của chú ở Nhậm gia mà nói, nếu ông nội có bất trắc gì, chủ chỉ cần công bố rằng chú là cháu họ của ông nội, vậy thì chú chắc chắn có thể thừa kế gia nghiệp. Chú tình nguyện tìm đến con, còn nhượng bộ nhiều như vậy, ân tình này con sẽ không bao giờ quên.”

Nhậm Gia Hành không nhịn được nở nụ cười, nói: “Cuối cùng…….Công sức của chú cũng không uổng phí. lỡ như con là một đứa vong ơn bội nghĩa, vậy thì chú cũng không biết khóc làm sao cho hết?”

Lâm Tố Tâm nghiêm mặt nói: “Sao lại như vậy được? Con là loại người đó hay sao?”

Dáng vẻ Lâm Tố Tâm nháy mắt, trông cực kỳ giống với ngôi sao nổi tiếng xinh đẹp thời đó Đám Chiêu Linh, trong khoảnh khắc, làm cho Nhậm Gia Hành có chút hốt hoảng, giống như thời gian đang quay ngược lại.

Ông dần thu lại nụ cười, nói: “Được rồi, chú dẫn con đi gặp ông nội.”

Lâm Tố Tâm bước lên phía trước, Nhậm Gia Hành đi theo cô được hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7412-vong-xoay-van-menh.html.]

Bời vì, đột nhiên ông phát hiện ra, Hạ Minh Tuyên cũng đi theo từ phía xa.

Hạ tam thiếu vẫn luôn ở cách hai người một khoảng không xa, bình tĩnh mà quan sát bọn họ. Giống như cuộc đối thoại của Lâm Tố Tâm và Nhậm Gia Hành, đều đã bị nah nghe thấy hết, nhưng mà, anh cũng không có nếu ra bất cứ ý kiến gì, chỉ im lặng mà nhìn chăm chú theo bóng dáng của Lâm Tố Tâm.

Lúc này, nhìn thấy hai người ra vườn hoa, anh mới động người đi theo.

Nhậm Gia Hành nghiêng người, chắn trước mặt anh, nói: “Hạ gia chủ, cậu đừng đi tới đó, ông cháu người ta nhận lại nhua, cậu đi theo hóng chuyện làm gì?”

Hạ Minh Tuyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông một cái: “Tránh ra!”

Nhậm Gia Hành cười như không cười mà nói: “Hạ tam thiếu, có lầm không vậy? Ở đây là Nhậm gia, không phải là Hạ gia của các người, cậu ở đây bảo tôi tránh ra!”

Hạ Minh Tuyên nheo mắt lại, biểu cảm trở nên có chút nguy hiểm.

Nhậm Gia Hành nhìn thấy dáng vẻ của anh gấp gáp như vậy, lại nghĩ đến cô cháu gái thật vất vả lắm mới có thể nhận lại được của mình, coi trọng người đàn ông trước mặt này đến mức nào, nên cũng không muốn làm cho quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng

Ông đành phải giả thích một câu: “Ông cụ không thích nhìn thấy người lạ, rất dễ sợ hãi. Cậu yên tâm đi, ngoài vườn hoa cũng chỉ có một ông cụ, một y tá, bọn họ thì có thể làm gì Lâm Tố Tâm chứ? Sẽ không có nguy hiểm đâu. Nếu vẫn chưa yên tâm, tôi đi với cậu đến đó xem.”

Hạ MInh Tuyên không đồng ý, cũng không phản đối, nhưng anh cũng kiên quyết muốn xông vào vườn hoa nữa, mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Hai người đàn ông cùng nhìn về phía vườn hoa, cũng không nói chuyện, trong khoảnh khắc không khí liền trở nên lạnh lẽo.

Hạ Minh Tuyên nhìn Lâm Tố Tâm chậm rãi đi vào trong vườn hoa, dừng lại trước một chiếc xe lăn, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nói chuyện với ông cụ Nhậm.

Trên mặt Lâm Tố Tâm mang theo một nụ cười khó có thể miêu tả được, vừa mơ hồ lại vừa dịu dàng, Hạ Minh Tuyên nhìn chăm chú vào sườn mặt thanh tú của cô, nhất thời có chút ngây người.

Qua một hồi lâu, anh mới thấp giọng phá vỡ sự im lặng: “Nhậm tam gia, nếu Tố Tâm đã lựa chọn tin tưởng chú, tôi cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, tin tưởng chú thật sự sẵn sàng trả ơn cho bố vợ, để cho cô ấy bước vào Nhậm gia. Hy vọng………Chú sẽ không phụ lòng tin tưởng của chúng tôi.”

Nhậm Gia Hành nhướng mày, xoay người lại, đối mặt với anh.

“Thật thú vị, Hạ gia chủ, thật là trùng hợp, đây cũng là điều mà tôi muốn nói với cậu. Nếu như cháu gái của tôi nhất định lựa chọn tin tưởng cậu, kết hôn với cậu, tôi đây sẽ tạm thời tôn trọng con bé, hy vọng cậu thật lòng thích con bé, đối xử tốt với con bé, đừng phụ sự tin tưởng của chúng tôi đối với cậu!”

Trên người của hai người đàn ông tràn ngập khí thế mạnh mẽ, hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, trong mắt đều mang theo sự uy hiếp.

Một lúc lâu sau, Nhậm Gia Hành bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Thật vui khi chúng ta có thể đạt được nhận thức chung, cũng như thừa nhận thân phận của đối phương. Như vậy, cậu là con rể của Nhậm gia, ông xã của Tố Tâm, có phải là cậu nên………Gọi tôi một tiếng chú ba cho tôi nghe thứ?

Hạ Minh Tuyên lạnh lùng mà liếc nhìn ông một cái, đang dự định lên tiếng đáp lại.

Bỗng nhiên, từ trong khóe mắt anh nhìn thấy khung cảnh bên ngoài vườn hoa, đột nhiên gương mặt của anh biến sắc, vẻ mặt kinh hãi cùng lo lắng.

Nhậm Gia Hành thấy lạ mà nhìn anh, hỏi: “Sao vậy……..”

Còn chưa dứt lời, Hạ Minh Tuyên đã xoay người, chạy nhanh về phía vườn hoa, cũng không kịp liếc nhìn ông một cái.

Nhậm Gia Hành ngây người, quay đầy đầu nhìn lại, cũng giật mình mà mở to hai mắt mình, vội vàng đuổi theo.

……….

Trước đó, một mình Lâm Tố Tâm đi vào vườn hoa.

Cô cũng không phải là không thấy được, Hạ Minh Tuyên và Nhậm Gia Hành ở lại phân cao thấp, nhưng mà, cô cảm thấy hai người này đều là người thông minh, sẽ không thật sự cãi nhau, cho nên cũng không để ý lắm.

Suy nghĩ của Lâm Tố Tâm, toàn bộ đều đặt trên người ông cụ ngồi trên xe lăn kia.

Cô chầm chậm bước tới trước mặt ông cụ, rồi dừng bước.

Y tá nhìn thấy có khách đến đây, liền nhìn về phía Nhậm Gia Hành đang đứng bên bức tường của biệt thự, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của Nhậm tam gia, liền thức thời mà lùi về phía sau.

Lâm Tố Tâm nhìn chăm chú vào ông cụ Nhậm, cả người đều lộ ra dáng vẻ uể oải, Lâm Tố Tâm dừng trước mặt ông một hồi lâu, ông cụ như mới cảm nhận được trước mắt có người, ánh mắt dời sang gương mặt của Lâm Tố Tâm.

Lâm Tố Tâm nhỏ giọng nói: “Ông à, ông biết cháu là ai không? Nhận ra được cháu không?”

Mê Truyện Dịch

Ông cụ Nhậm sửng sốt trong chốc lát, trong đáy mắt dần dần có một tia sáng chiếu rọi, cánh tay gác trên xe lăn cũng vươn ra, mơ hồ mà nói: “A, cháu…….Cháu là……..”

Lâm Tố Tâm thấy ông cụ có phản ứng, rõ ràng là đã nhận ra mình, nhưng động tác vẫn chậm chạp như cũ, trong lòng liền có chút chua xót.

Cô lập tức ngồi xổm xuống, ngồi sát vào một chút, nhìn thẳng vào ông cụ, nhỏ giọng nói: “Cháu là con gái của Nhậm Gia Kỳ, là cháu gái của ông, chú ba có nhắc đến cháu với ông chưa?”

Bàn tay của ông cụ Nhậm liền chạm lên mặt cô, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve làn da trắng mịn của cô, trong đáy mắt dần có chút ẩm ướt, nói: “Cháu…….Đôi mắt của cháu, rất giống cha cháu.”

Loading...