Lúc này Nhậm Gia Hoành mới dời sự chú ý lên người Hạ Minh Tuyên.
Ông cũng không quá xa lạ với vị thiếu gia vô cùng xuất sắc này, cho nên, tầm mắt của ông chủ yếu dừng trên cánh tay của Hạ Minh Tuyên đang ôm bên eo Lâm Tố Tâm.
Nhậm Gia Hoành hơi nhướng mày lên, nói: “Hạ tam thiếu, lâu rồi không gặp, tôi thật không ngờ tới, cậu vậy mà lại là cháu rể của tôi. Hơn nữa, thoạt nhìn, trông tình cảm của hai hai người cũng không tệ lắm nhỉ?”
Hạ Minh Tuyên nhàn nhạt mà nói: “Cái này thì có gì lạ đâu? Lúc sinh thời, là chính cha vợ nói muốn gả con gái cho tôi.”
Anh tỏ vẻ như là chuyện đương nhiên, ngược lại làm cho Nhậm Gia Hành suýt chút là nghẹn họng.
Trước kia Nhậm Gia Kỳ nói muốn Hạ Minh Tuyên làm con rể, đó là vì trông thấy anh là một đứa nhỏ rất đáng yêu, nói đùa với anh như vậy thôi, mấy lời nói để dỗ dành con nít này, anh có cần phải nói như kiểu lý lẽ hào hùng như vậy được hay không?
Hàng mày của Nhậm Gia Hoành hơi nhướng lên, khó khăn lắm mới chặn lại sự không vui trong lòng, nói: “Hạ tam thiếu, không bàn đến chuyện những lời nói năm đó của anh cả tôi chỉ là nói đùa, cho dù có là thật, cậu muốn kết hôn với cháu gái của tôi, lại không thông báo cho trưởng bối của Nhậm gia trước, tự mình bắt người về đây, cái này có hơi kỳ lạ có đúng không? Tốt xấu gì thì con bé cũng là hòn ngọc quý duy nhất được Nhậm gia chúng tôi nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà chỉ với một chiếc nhẫn cùng một tờ giấy chứng nhận kết hôn là có thể bắt người đi rồi?
Lâm Tố Tâm có chút bất ngờ mà muốn nhìn ông một chút, xem ra, cái người mà cô phải gọi là chú ba này đã từng điều tra cô, vậy mà đến cả chuyện cô đăng ký kết hôn với Hạ Minh Tuyên vào lúc nào, cũng đều biết hết.
Thái độ của Hạ Minh Tuyên vẫn không nóng không lạnh như cũ, anh nói: “Nhậm tam gia thật biết nói đùa, sao tôi không nhìn ra được, bà xã của tôi là hòn ngọc quý được Nhậm gia nâng niu trong lòng bàn tay, tôi không báo trước cho Nhậm gia, vậy mà suýt chút nữa cô ấy đã bị người ta nổ chết, vậy nếu tôi báo trước cho Nhậm gia, nói không chừng đến cả tôi cũng mất mạng luôn rồi. Người nhà Nhậm gia các người……….Lòng dạ cũng đen tối lắm, tôi nào dám để cho bà xã của tôi phải đi mạo hiểm chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7341-cau-ta-da-cho-con-uong-thuoc-me-gi-vay.html.]
Mê Truyện Dịch
Hàng mày của Nhậm Gia Hoành nhíu lại rất rõ ràng, hiển nhiên là ông đã bị Hạ tam thiếu nói trúng tim đen rồi.
Ông có chút chột dạ mà nhìn sang Lâm Tố Tâm, lại phát hiện ra cô nhóc này lại đang dựa vào trong lòng Hạ Minh Tuyên, cực kỳ sùng bái mà nhìn chằm chằm vào Hạ Minh Tuyên, lắng nghe ông xã nói chuyện, đúng thật là người phụ nữ đang rơi vào bể tình mà!
Mẹ nó, chướng mắt quá đi!
Nhậm Gia Hoành tấm tắc một lượt, nói: “Chuyện vụ án gây nổ, tôi đã điều tra rồi, chuyện này do Phạm Bác Diên chủ mưu, đương nhiên, Nhậm Nguyên Huy cũng có tham dự vào trong đó. Bọn họ dám làm chuyện như vậy, tôi tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng mà cậu cũng có trách nhiệm.”
Hạ Minh Tuyên không ngại ngùng mà trực tiếp đáp lại: “Nga? Như vậy là có ý gì, chuyện của người nhà Nhậm gia các người làm, ngược lại đổ trách nhiệm sang cho tôi?”
Nhậm Gia Hoành nói: “Nếu như cậu nói chuyện của cháu gái cho tôi biết sớm hơn một chút, tôi tất nhiên là sẽ bảo vệ cho con bé tốt hơn, căn bản là không để cho vụ án gây nổ có khả năng xảy ra…………….”
Hạ Minh Tuyên nghe thấy những lời này xong, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, cánh tay ôm lấy Lâm Tố Tâm nắm chặt lại, lạnh lùng mà nói: “Nhậm tam gia, bà xã của tôi, tôi sẽ tự mình bảo vệ, không cần chú phải nhọc lòng! Nếu như hôm nay chú tới, chỉ để nhìn Tố Tâm một cái, sau đó làm ra vẻ một người chú tốt, vậy thì chú đã đạt được mục đích của mình rồi, không cần tiếp tục quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi nữa!”
Hạ tam thật sự không chút khách khí mà lên tiếng, mà Nhậm Gia Hoành cũng không phải là cây đèn cạn dầu.
Ông nhìn chằm chằm vào Hạ Minh Tuyên trong chốc lát, sau đó mới kiềm sự tức giận xuống, nói: “Hạ tam thiếu, tôi nể tình cháu gái của tôi, mới có thể khách sáo mấy phần với cậu, vậy thì cậu cũng đừng nên quá đáng, nói thế nào thì, tôi cũng là trưởng bối của hai người!”