Lâm Tố Tâm giật mình nhìn Từ Tiêu Ý. Vì sao ông ta lại nhìn thấu cô như vậy? Vì sao ông ta có thể hiểu rõ những suy nghĩ của cô như vậy?
Không sai. Đúng là cô không phải nhất định phải đi vào Băng Toản. Cô dự cuộc thi lần này chỉ vì muốn thắng Hà Lệ Sa. Nếu thất bại, việc có vào Băng Toản đối với cô không có ỹ nghĩa, cô khẳng định sẽ ở lại Ngân Diệu hoặc sang trường học khác để hoàn thành việc học cấp ba, sau đó ghi danh vào hệ soạn nhạc của Học viện Âm nhạc Thiên Hải.
Giới giải trí gì đó, cô không thực thích.
Thời buổi này, trên báo mỗi ngày đều đăng không ít thông tin về quy tắc ngầm của giới giải trí, ngoại tình, tiểu tam, gièm pha, tranh đấu gay gắt, khiến trong lòng cô vô cùng phản cảm.
Trong lòng cô có ý nghĩ, nếu không phải vì muốn dạy cho Hà Lệ Sa một bài học, nếu không phải vì tiền trợ cấp sinh hoạt hàng tháng, cô sao phải vào giải trí Băng Toản chứ?
Nhưng mà, nghĩ thì như vậy, nhưng bị từng từ từng chữ Từ Tiêu Ý nói toạc ra, cô cũng vô cùng xấu hổ.
Lâm Tố Tâm cắn cắn môi không nói gì.
Từ Tiêu Ý cũng không để ý cô có trả lời hay không, lạnh lùng nói: “Một người có thiên phú nhưng lại không có quyết tâm, so với một người không đủ thiên phú nhưng lại có thể dốc toàn lực ứng phó người khác, càng làm cho tôi cảm thấy phản cảm hơn. Tôi không thể chấp nhận được một người rõ ràng có thể có thành tích, lại dùng thái độ tùy ý sống qua ngày hoặc là ngây ngốc vài ngày rồi bỏ chạy lấy người. Cho nên, tôi không chào đón cô.”
Lâm Tố Tâm trầm mặc cúi đầu.
Cô đã hiểu. Từ Tiêu Ý tuyệt đối không thay đổi quyết định.
Bởi vì kiếp trước, cô ở Học viện âm nhạc Thiên Hải biết rất nhiều người, bao gồm cả cô trong đó, đều đã từng thần thánh hóa sự nghiệp âm nhạc trên thế giới này, không cho phép bất cứ ai dùng một thái độ không chút để ý khinh thường nó.
Cho nên, cô có thể hiểu được tâm tình của Từ Tiêu Ý.
Nếu đổi là một tình huống khác, một thân phận khác, có lẽ, cô sẽ vô cùng khen ngợi thái độ của ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-731-co-hoi-cuoi-cung.html.]
Nhưng mà, hôm nay, thời khác này, sự chấp nhất của ông ta đối với âm nhạc, chỉ chứng minh rõ một điều, cô không có khả năng vượt qua kỳ thi vào tổ Sáng tác.
Từ Tiêu Ý thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, lông mi rũ xuống che đậy thần sắc trong mắt thì trong lòng hơi có chút d.a.o động. Ông ta buột miệng nói, “Nếu như sang năm, cô suy xét rõ ràng, nghiêm túc quyết định đến với chương trình Thực tập sinh của giải trí Băng Toản, cô có thể tới tìm tôi.”
Lời nói ra, đến Từ Tiêu Ý cũng ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng những lời nói đền bù này để nói với người khác. Trong cái vòng quay này, đã có vô số người tới tìm sự hỗ trợ của ông ta, cũng đã có vô số người bị ông ta từ chối, mọi lời cầu xin đều vô ích, ông ta đều không có đếm xỉa, càng không cảm thấy có chút động lòng trắc ẩn nào…
Nhưng mà lúc này…
Không biết vì sao, ông ta không hy vọng đây là lần cuối cùng nhìn thấy cô bé xinh đẹp mà quật cường này.
Có thể là bởi vì, bao nhiêu năm nay, người có đạt điểm cao như vậy ở bài thi nhạc lý, chỉ có mình cô ta. Ông ta vẫn có cái lòng tiếc người tài.
Lâm Tố Tâm lại không chú ý tới những lời này của ông ta, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, đã quấy rầy ngài.”
Sau đó, từ bên cạnh người Từ Tiêu Ý mà nhanh chân bước đi.
Từ Tiêu Ý không nói gì, tránh qua một bên để cô đi.
Cứ vậy đi. Dù sao ông ta cũng đã nói rõ ràng, nếu cô bé này năm sau không tới thì là lựa chọn của cô ấy. Lúc ấy, không liên quan gì tới ông ta cả.
Mê Truyện Dịch
Cô bé này có lẽ có chút thiên phú. Nhưng trên đời này, số người có thiên phú rất nhiều, nếu không phải trả giá cũng không đủ nỗ lực, thì mặc dù xuất chúng tài hoa thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn, sớm muộn gì cũng bị đào thải.
Nghĩ như vậy, Từ Tiêu Ý không rối rắm mà đi thẳng tới thang máy chuyên dụng dành cho giám đốc. Phần thi cuối cùng của tổ Sáng tác vẫn còn chờ ông ta đi tới cho điểm.