Điều mà Nhậm Tương Quân không thể nghĩ ra nhất là cô ấy rõ ràng đã nói với cậu ba Hạ rằng Lâm Tố Tâm trọng sinh, là một hồn ma nhập vào thân thể hiện tại, tại sao cậu ba Hạ lại chẳng có phản ứng gì? Cho tới bây giờ vẫn che chở yêu thương Lâm Tố Tâm, thậm chí còn đính hôn với cô ấy! Chẳng lẽ đứa con gái ti tiện đó thực sự hấp dẫn đến vậy sao?
Không khí trong phòng đột nhiên như ngưng đọng lại.
Nửa phút sau, cậu ba Hạ mất kiên nhẫn nói trước: “Anh Nhậm, anh không hiểu vợ tôi nói gì sao? Hôm nay không cần nói về chuyện này nữa, anh đi về đi. Người đâu, mời Nhậm tổng ra ngoài!”
Anh ta đã rõ ý đồ của Nhậm Nguyên Huy, còn Nhậm Tương Quân ở đây chỉ để chọc giận con thỏ nhỏ của anh ấy tức giận.
Nếu đã như vậy, thay vì lãng phí thời gian ở đây, tốt hơn hết là nên nhanh chóng đuổi đi và đưa vợ về phòng làm lành.
Nhậm Nguyên Huy nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Hạ Minh Tuyên, trong lòng cũng rõ hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đạt được mục đích, việc này đã hỏng mất một nữa rồi, nếu cứ kiên trì dây dưa tiếp chỉ khiến cho ấn tượng của cậu ba Hạ đối với mình thêm xấu mà thôi.
Vì vậy, anh ta đành phải đứng lên nói: “Thật sự xin lỗi, Hạ gia chủ, cô Tố Tâm, tôi đã làm phiền hai người rồi. Có điều, hôm nay tôi thực sự đến đây với sự chân thành. Xin hãy suy nghĩ lại về lời đề nghị của tôi. Tôi không bỏ cuộc đâu.”
Cậu ba Hạ dửng dưng gật đầu.
Nhậm Nguyên Huy thở dài, quay người đi về phía cửa.
Nhìn thấy anh trai đang rời đi, Nhậm Tương Quân vội vàng quay người đuổi theo, hét lớn: “Anh, đợi em với!”
Nhưng mà, vừa chạy đến cửa phòng khách, cô đã bị vệ sĩ canh cửa chặn lại.
Nhậm Tương Quân sắc mặt tái nhợt, anh ta dừng lại, nhìn lại Lâm Tố Tâm, nói: “Lâm Tố Tâm, cô…cô có ý gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7302-nuot-khong-troi-con-gian-nay.html.]
Nhậm Nguyên Huy cũng dừng lại khi nghe thấy tiếng kêu của cô.
Nhậm Tương Quân giẫm chân nói: “Tại sao các người lại chặn tôi? Tránh ra! Tôi muốn về cùng anh tôi!”
Người vệ sĩ sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói không d.a.o động: “Không có sự cho phép của chủ nhân, cô không được phép rời khỏi đây.”
Nhậm Tương Quân cắn chặt môi, cô ta không dám nói chuyện với cậu ba Hạ, mấy ngày nay cô ta đã nhận thức sâu sắc được rằng cậu ba Hạ thật sự quá đáng sợ!
Cô chỉ có thể cầu cứu anh trai: “Anh, anh xem này anh đích thân tới đây rồi mà bọn họ còn dám ngăn cản em! Đây là hoàn toàn coi thường nhà họ Nhậm! Anh mau cứu em, em không muốn ở cái chỗ quái quỷ này nữa!”
Nhậm Tương Quân chưa dứt lời, Lâm Tố Tâm liền nhịn không được bật cười một tiếng.
Nhậm Nguyên Huy nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của em gái, rồi nhìn cậu ba Hạ đang vô cảm, nghĩ đến những biểu hiện không có não của Nhậm Tương Quân hôm nay, anh ta trở nên tàn nhẫn và nói: "Tiểu Quân, anh quá thất vọng về cách cư xử hôm nay của em. Em cứ ở đây đi trong vài ngày nữa và suy ngẫm về những lỗi lầm của mình, khi nào cậu ba Hạ và Tố Tâm tha thứ cho em thị họ sẽ thả em đi.”
Nghe vậy, Nhậm Tương Quân mở to mắt nhìn anh trai mình với vẻ khó tin.
“Anh ... anh ... anh muốn em ở lại đây á? Anh ... anh bỏ mặc em sao?”
Nhậm Nguyên Huy lạnh lùng nói: “Em muốn anh quản như thế nào? Vừa rồi anh bảo em xin lỗi, nhưng em không chịu cúi đầu xuống, còn có những lời nói vừa rồi, có lời nào không mạo phạm không? Cho dù anh muốn đưa em đi, Hạ gia chủ liền đồng ý thả em hay sao? Đây là đất của nhà họ Hạ!”
Mê Truyện Dịch
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Nhậm Tương Quân sững sờ tại chỗ, một lát sau, thấy Nhậm Nguyên Huy vẫn nhẫn tâm mà muốn rời đi, cô ta vội vàng kêu lên: “Tôi xin lỗi, tôi nói xin lỗi được chưa?”