Lâm Tố Tâm không thể tự mình quản lý công việc kinh doanh của gia đình, lúc này, tầm quan trọng của gia đình cô đã lộ rõ.
Cậu ba Hạ dù sao đi nữa cũng là người nhà họ Hạ, Lâm Tố Tâm có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không yên tâm để anh quản lí tài sản của nhà họ Nhậm, chắc chắn là sẽ cần dùng đến người trong gia tộc.
Nhậm Nguyên Huy tự nhận mình cũng là một nhân vật có tiếng tăm của nhà họ Nhậm, nếu như quyền thừa kế của Lâm Tố Tâm có hiệu lực, vậy thì cái vị trí hỗ trợ Lâm Tố Tâm này chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ta.
Đến lúc đó, anh ta sẽ nghĩ biện pháp dỗ dành Lâm Tố Tâm, để cho cô biết cậu ba Hạ là người ngoài, không có ý tốt, nhất định phải đem nhiều quyền lời hơn giao cho người trong nhà, từng chút một như vậy giành được sự tín nhiệm của cô, từ trong tay cô lừa lấy tài sản nhà họ Nhậm.
Nhậm Nguyên Huy nghĩ ra mưu đồ này, vốn cũng chẳng có gì sai.
Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là, vì mối quan hệ của Nhậm Tương Quân, mà Lâm Tố Tâm thà tin ai chứ không bao giờ tin được anh ta, huống chi là giao tài sản của nhà họ Nhậm cho anh ta!
Hơn nữa, lòng tin giữa Lâm Tố Tâm và Hạ Minh Tuyên không ai có thể tách rời, cô và Nhậm Nguyên Huy dù cho có chút quan hệ thân thích, nhưng không phải cũng là người lạ mới quem sao, làm sao có thể chỉ mới nói vài ba câu liền bị lừa gạt?
Lâm Tố Tâm trong lòng cười lạnh, cảm thấy Nhậm Nguyên Huy và Nhậm Tương Quân quả thực đúng là anh em một nhà, bọn họ đều coi cô là đồ ngốc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7271-tai-sao-phai-chon-anh.html.]
Có điều, cô ấy không biểu lộ ra trên mặt mà chỉ cười nhẹ nói: “Anh Nhậm, anh nói những lời này…cũng quá khách sáo rồi! Anh và anh Phạm đều là những người hết sức quan trọng trong nhà họ Nhậm. Em còn trẻ tuổi, cũng không hiểu nhiều, cái gì mà quyền thừa kế nhà họ Nhậm đó, em trước giờ cũng không dám nghĩ qua.”
Lâm Tố Tâm nhẹ nhàng nói, như thể cô ấy thực sự không quan tâm đến quyền thừa kế của nhà họ Nhậm, đối với sự quy phục của Nhậm Nguyên Huy, cô không chấp nhận cũng không phản đối, bày ra dáng vè cao ngạo.
Nhậm Nguyên Huy nghe những lời này, mắt sáng lên, có chút bất ngờ, đồng thời, cũng thay đổi cách nhìn với Lâm Tố Tâm.
Anh ta vốn tưởng rằng loại con gái bình thường ít hiểu biết này, khi nghe nói có người sẵn sàng đưa mình lên làm người thừa kế gia tộc, hẳn là vui mừng khôn xiết, lập tức đối đãi với mình như ân nhân.
Hiện tại xem ra, Lâm Tố Tâm này vẫn có đầu óc.
Tất nhiên, cũng có thể là cậu ba Hạ dạy cô như vậy.
Mê Truyện Dịch
Nhậm Nguyên Huy lại nhìn cậu ba Hạ một cái, nói: “Tố Tâm à, anh biết em đã chính thức đính hôn với Hạ gia chủ, anh cũng nghe nói, năm nay hai người sẽ tổ chức hôn lễ. Mặc dù Hạ gia chủ là một người đàn ông tốt, chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với em, nhưng dù sao nhà họ Hạ cũng là một gia tộc lớn, nếu em không có thân phận xứng với Hạ gia chủ, khó tránh sẽ bị người ngoài nói ra nói vào. Anh biết em không quan tâm đến tiền bạc hay quyền lực, nhưng trở thành người thừa kế của nhà họ Nhậm, thân phận và địa vị của em cũng liền khác đi.”
Nhậm Nguyên Huy cũng coi là người thông minh, biết nữ nhân đều tương đối coi trọng tình cảm, nếu lấy chuyện của cậu ba Hạ ra nói, Lâm Tố Tâm sẽ càng nghe lời anh ta.
Vẻ mặt của Lâm Tố Tâm quả nhiên có chút buông lỏng, cô giả vờ ngập ngừng nói: “Chuyện này ... lời anh nói cũng có lý, nhưng, làm sao anh có thể giúp em giành được quyền thừa kế của nhà họ Nhậm? Anh Phạm nói rồi, anh ấy sẽ không bao giờ để em gặp ông Nhậm đâu!”