Nhưng mà Từ Tiêu Ý không có cho cô cơ hội này, cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã nói rồi, cô đã bị loại, đây là kết quả, không còn đường cò kè mặc cả sống chết. Nếu cô cảm thấy cô đủ năng lực, sang năm có thể lại tới dự thi, nhưng năm nay là năm nay, kết quả đã có, cô không thể thi nữa.”
Nhưng mà, sang năm đến thi thì còn ý nghĩa gì chứ?
Sang năm, cô sẽ không, cũng không cần thiết phải tham gia Thực tập sinh.
Lâm Tố Tâm la lên, “Vì sao? Chuyện này rốt cuộc vì cái gì?”
“Vì cái gì?”
Từ Tiêu Ý lạnh mặt hừ một tiếng. Ngón tay thon dài của ông ta chỉ về bảng thành tích đang hiện trên màn hình lớn cách đó không xa.
“Mỗi người ở trên đó, đều vì mong ước của bản thân mà đến với Băng Toản, ngoại trừ cô.”
Lâm Tố Tâm sững người. Cô không thể thích ứng được với sự thay đổi đề tài đột ngột này.
Nhưng mà, Từ Tiêu Ý không để ý tới vẻ mặt của cô, chỉ lãnh đạm nói với cô: “Tôi nghĩ, cô cũng đã nhìn ra vấn đề. Trong đề thi của tôi có rất nhiều bẫy, một người không có trải qua những kỳ huấn luyện sản xuất âm nhạc chuyên nghiệp, chỉ sử dụng trực giác mà vượt qua được những cái bẫy đó, đạt được điểm cao như vậy, cũng có thể coi như cô có thiên phú.”
Lâm Tố Tâm hoàn toàn ngẩn người, cô vốn tưởng rằng, với thái độ vô tình lãnh khốc của Từ Tiêu Ý vừa rồi, một khi đã mở miệng khẳng định sẽ vùi dập cô không thương tiếc, thật không ngờ, ông ta lại còn khích lệ cô?
Có thể nghe được từ miệng một thiên tài âm nhạc như ông ta nói hai từ “không tồi” đã là một vinh dự lớn ngàn năm có một. Rất nhiều ca sĩ nổi danh còn không được ông ta để mắt đến, nên khi Từ Tiêu Ý nhận xét một nữ sinh bình thường như là “có thiên phú” thì ngay cả Lâm Tố Tâm cũng bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-722-giam-doc-tu-con-thich-nhu-vay.html.]
Nhưng mà, những lời tiếp theo của Từ Tiêu Ý lại giống như một chậu nước lạnh hất thẳng lên người Lâm Tố Tâm.
“Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, tôi càng không thể để cô của hiện tại bước vào Băng Toản.”
Từ Tiêu Ý nhân mạnh vào hai từ “hiện tại” nhưng Lâm Tố Tâm không có nghe ra hàm ý này từ lời nói của ông ta. Cô chỉ càm thấy mình sắp phát điên lên rồi. Cái tên Từ Tiêu Ý này, nói lấp la lấp lửng, lúc này nói cô có thiên phú, lúc lại nói phải loại cô, là định chơi cô sao?
“Vì sao? Tôi không hiểu?”
Từ Tiêu Ý lạnh lùng.
“Cô cảm thấy cô có thiên phú, cho nên cô cảm thấy chướng mắt với giới âm nhạc hiện giờ, có phải không? Không cần phủ nhận vội. Ngày đó, khi cô tới ghi danh vòng thử giọng, vì sao không hề chuẩn bị? Lúc hỏi cô, cô đều là do dự mà trả lời. Bởi vì căn bản cô không hề xác định rốt cuộc mình có muốn ghi danh vào Thực tập sinh hay không. Cô tới dự thi, đơn giản là hứng khởi nhất thời, hoặc là đi cùng với bạn bè tới.”
Lâm Tố Tâm thật không ngờ ánh mắt của Từ Tiêu Ý lại độc như vậy, lại còn nhớ rõ những chi tiết của nhiều ngày trước. Những điều ông ta nói là sự thật, cô không thể nào phản bác lại được.
Nhưng mà, trực giác cũng nói với cô, cô cần phải nghĩ cách giải thích một chút.
“Tôi xác thực là cùng với bạn tới ghi danh dự thi, nhưng mà… nhưng mà tôi không hề chướng mắt với âm nhạc hiện giờ. Khi tôi biết được thông tin tới ghi danh đã là muộn của ngày hôm trước cho nên không kịp chuẩn bị!”
Từ Tiêu Ý lắc đầu, giọng nói lãnh đạm: “Không, cô xúc động như vậy bởi vì cô căn bản không hề xác định bản thân có thể coi âm nhạc là sự nghiệp cả đời của mình không. Căn bản cô không có nghĩ tới, vì sao lại tới chỗ này. Cô chỉ tới ghi danh, muốn thi đỗ, vậy thôi. Nếu hôm nay tôi từ chối cô, cô ra khỏi cửa Băng Toản, có phải sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện quay lại làm Thực tập sinh của Băng Toản nữa, phải không?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm giật mình nhìn Từ Tiêu Ý. Vì sao ông ta lại nhìn thấu cô như vậy? Vì sao ông ta có thể hiểu rõ những suy nghĩ của cô như vậy?