Lâm Tố Tâm hơi choáng váng vì sự vô liêm sỉ của anh, hận không thể một cước đá anh xuống dưới.
Tuy nhiên, khi những nụ hôn nhẹ nhàng của cậu ba Hạ nhẹ nhành phủ xuống cô, cô lại một lần nữa bị mê hoặc bởi sự tính nam, ngoan ngoãn để anh bế lên giường.
Hạ Minh Tuyên mấy ngày này đã kiềm chế hết sức, quan trọng hơn là việc xảy ra ở trong buổi biễu diễn đã dọa anh c.h.ế.t khiếp. Anh ôm chặc Lâm Tố Tâm vào lòng, thực sự cảm nhận được cô đang ở bên anh, anh mới cảm thấy an tâm lại.
Cho nên mặc dù biết Lâm Tố Tâm mấy ngày nay đã rất mệt, anh cũng không thể kiềm chế việc gần gũi cô, cho đến khi cảm giác tràn ngập bất an sâu đậm trong lòng được vơi bớt khi ôm cô vào lòng, lúc này anh mới từ từ buông cô ra.
Lâm Tố Tâm mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, khi cô thức dậy lần nữa đã qua giờ cơm tối. Lâm Tố Tâm tức giận không nhẹ, bĩu môi không thèm để ý đến anh.
Mê Truyện Dịch
Cậu ba Hạ ăn no uống đủ, tinh thần phấn chấn, lúc này liền biến thành một chú chó con trung thành, một nô lệ của vợ yêu, nhiệt tình chào hỏi vợ, bưng trà rót nước, thậm chí còn nấu bữa tối bưng đến trước mặt cô.
“ Vợ ơi, mệt không em, anh đút cho em ăn nhé?” Hạ Minh Tuyên cầm bát đũa trong tay, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên môi Lâm Tố Tâm bị anh hôn sưng đỏ lên.
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn anh, cướp đũa trên tay anh nói:” Không cần đâu, cảm ơn! Không dám làm phiền anh, hứ!”
Hạ Minh Tuyên sờ sờ mũi, biết mình sai nên chỉ đành ngồi một bên tự mình ăn cơm tối, một bên ăn cơm một bên đáng thương nhìn Lâm Tố Tâm, giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rời, trông chờ sự tha thứ của vợ yêu.
Mặc dù Lâm Tô Nhiễm cảm thấy anh quá vô liêm sỉ, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẽ lạ thường khi nhìn thấy người đàn ông bình thường độc đoán này lại khiêm tốn và nhỏ nhẹ trước mặt cô như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7161-em-von-di-la-ho-nham.html.]
Ăn xong, cô kiêu ngạo hất cằm lên, không cần Hạ Minh Tuyên dìu cô, tự bản thân cô muốn nhảy vể phòng ngủ.Kết quả cô vừa mới đi được một bước thì cậu ba Hạ đã bế cô lên.
Lâm Tố Tâm kiêu ngạo nói:” Nhanh thả em xuống, em có thể tự mình đi! Em mới không cần anh ôm đâu!”
Hạ Minh Tuyên lắc đầu cười, hôn lên mặt cô một cái, nói:” Được rồi, ngoan ngoãn đi, đừng có chọc anh giận à, coi như anh sai rồi không được sao?”
Lâm Tố Tâm mãn nguyện nhưng vẫn nói:” Cái gì mà coi như anh sai rồi? Vốn dĩ là do anh sai!”
“ Được được được, là anh sai, vợ yêu luôn luôn đúng!”
Lúc cậu ba Hạ dỗ dành vợ thì ngay cả lập trường cũng vứt bỏ, dù sao chỉ cần cho thỏ con vui là được, muốn anh nói gì cũng được.
Sắc mặt Lâm Tố Tâm trong dể nhìn hơn một chút nhưng cô vẫn kiêu ngạo quay đầu đi.
Hạ Minh Tuyên đặt cô ngồi xuống sô pha, lại ngồi xuống bên cạnh cô, ho nhẹ một tiếng nói:” Được rồi, bảo bối, em đợi một chút hãy giận nữa, anh có chuyện muốn nói với em đây.”
Lâm Tố Tâm quay đầu nghi ngờ liếc nhìn anh, "Có chuyện gì chứ?"
Hạ Minh Tuyên nói, "Đó là về buổi biểu diễn ngày hôm qua."
Nghe đến đây Lâm Tố Tâm nghiêm túc trở lại, không tiếp tục giẫn dỗi Hạ Minh Tuyên nữa, cô ngồi thẳng người lên, hỏi:” Rốt cuộc chuyện xảy ra ở biểu diễn ngày hôm qua là chuyện gì, anh đã điều tra rõ chưa? Hôm nay Nhậm Tương Quân nói, việc xảy ra trong buổi biểu diền đều là do cô ta phái người làm!”