“A!”
Lâm Tố Tâm tưởng là mình nghe lầm, cho đến khi xác nhận được mình nghe được điều gì, cô kinh ngạc hỏi: “Giám đốc Từ, ngài đang nói đùa với tôi sao? Chuyện của tôi vừa rồi không phải là đã nói rõ rồi sao? Chuyện gian lận là do trưởng phòng Lý bày ra hãm hại tôi!”
Từ Tiêu Ý nhàn nhạt nói: “Cô không gian lận, nhưng mà cô đã bị loại.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt nghiêm túc của Từ Tiêu Ý. Dáng vẻ của ông ta không có chút nào là đang nói đùa.
Trái tim cô chùng xuống.
“Giám đốc Từ, lời này của ngài, tôi không rõ…”
Từ Tiêu Ý nói: “Có cái gì không rõ? Tôi đã nói vô cùng rõ ràng.”
Lâm Tố Tâm mờ mịt. Cô cảm thấy mình đang nằm mơ, hơn nữa giống như một cơn ác mộng không thể tưởng tưởng nổi.
Tình tiết này có chút quá mức tưởng tượng.
Rốt cuộc cô đang nằm mơ hay là Từ Tiêu Ý cố tình chỉnh cô?
“Giám đốc Từ, tôi vẫn chưa hiểu. Nếu thành tích của tôi đã được thừa nhận thì vì sao lại muốn loại tôi? Tôi vô tội. Tôi dựa theo quy định của giải trí Băng Toản báo danh, tham dự làm bài thi, có được thành tích, chẳng lẽ không nên được thừa nhận sao? Chẳng lẽ mấy người ở Băng Toản các ông không cần nói công bằng sao?”
Từ Tiêu Ý lấy bản thông tin cá nhân của cô mà trưởng phòng Lý để lại nói, “Cô Lâm, tôi phát hiện ra trí nhớ của cô không được rõ lắm. Có khả năng cô không nhớ, lúc tham gia thử giọng, tôi chính là người phụ trách xét duyệt cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-711-toi-se-keo-quan-ong.html.]
Lâm Tố Tâm sững người, cô đương nhiên nhớ, lúc ấy ngồi trước bàn là hai giám khảo, một trong hai người là Từ Tiêu Ý. Nhưng mà, hôm nay, lúc Từ Tiêu Ý nhìn thấy cô cũng không có cái dáng vẻ nào là đã gặp qua cô, cô còn tưởng rằng, cái vị quý nhân giám đốc Từ này đã sớm quên rồi.
Thật không ngờ, ông ta vẫn còn có thể nhớ chuyện gặp mặt của hai tuần trước, nhớ được một người trong cả ngàn thí sinh.
Hơn nữa, ông ta đột nhiên nhắc tới việc ngày thử giọng, rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ…
Lâm Tố Tâm có chút nghi ngờ nhìn ông ta nói: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà… tôi cho rằng ngài phỏng vấn quá nhiều người, đã không còn nhớ nữa.”
Tiêu Từ Ý nói: “Tôi nhìn bảng thông tin cá nhân của cô thì nhớ, rõ ràng lúc đó tôi cho điểm cô không đạt tiêu chuẩn, thật không ngờ cô lại có thể vào vòng thi thứ hai.”
Lâm Tố Tâm ngẩn người, sau đó thì nhớ lúc công bố danh sách thử giọng, tên cô nằm ở danh sách bổ sung cuối cùng, cô cũng không thể ngờ được điểm thử giọng của mình kém như vậy, nghĩ trăm lần cũng không ra nguyên nhân. Hóa ra, là Từ Tiêu Ý đánh giá cô không đạt tiêu chuẩn?
Nhưng mà, chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Lâm Tố Tâm kích động kêu lên: “Tôi làm sao biết ông cho điểm tôi như thế nào? Dù ông có chấm điểm tôi thấp, nhưng danh sách thử giọng là do Băng Toản công bố, không liên quan gì tới tôi, tôi không có động tay động chân làm gì. Nếu trên danh sách có tên của tôi, tôi có quyền tham dự cuộc thi.”
Từ Tiêu Ý dựa lưng vào thành bàn, khoanh tay trước n.g.ự.c lạnh lùng nói.
“Tôi cũng không có nói cô động tay động chân vào kết quả thử giọng. Cô thông qua buổi thử giọng chắc là do em gái tôi có ấn tượng tốt với cô cho nên đã để cho cô qua.”
Hóa ra, cái cô gái xinh đẹp tóc ngắn lần trước đã giơ cao đánh khẽ…
Lâm Tố Tâm vừa thầm thở vào thì Từ Tiêu Ý lại tiếp tục: “Em gái tôi phụ trách chính việc chiêu sinh của tổ Ca hát, nếu cô ghi danh vào đó, con bé có lẽ sẽ yêu thích cho cô thêm vài điểm, cũng không liên quan gì tới tôi. Nhưng mà không khéo chính là, cô lại ghi danh vào tổ Sáng tác.”