Hàn Duệ đứng vững thân mình ngẩng đầu lên nhìn lập tức hưng phấn kêu lên:” Tương Quân… em cuối cùng cũng đến gặp anh rồi?”
Trong phòng khách, một người phụ nữ xinh đẹp tầm hai mươi lăm tuổi đang ngồi đối diện với anh ta.
Cô mặc một chiếc áo khoác mùa đông mới nhất của Dior , gương mặt được trang điểm tinh xảo, nét mặt lãnh đạm, tư thế ngồi hơi ngả ra sau trông rất tao nhã quý phái, có khí chất của một tiểu thư nhà giàu.
Ánh mắt cô ta rơi vào Hàn Duệ, không khỏi hơi nhíu mày, lộ ra một chút kinh ngạc.
“ Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào anh lại có dáng vẻ như thế này? Tôi vừa mới trở về nước, tôi nghe nói rằng anh đã dùng hung khí gây thương tích cho người khác và bị kết án tù? Anh có biết anh đang làm gì không? Tôi nghe nói rằng lần này anh lại đạo nhạc một lần nữa, phải không? Thiếu chút nửa bị ngưởi ta đảo ngược lại vụ án của 5 năm trước! Anh là chê cuộc sống mình quá dài à?”
Một dấu vết hằn học hiện lên trên khuôn mặt độc ác của Hàn Duệ. Anh biết bản thân mình đã đủ thảm rồi, cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình như thế nào, sớm đã không còn là chàng ca sĩ thần tượng của năm nào.
Nhưng anh và Nhậm Tương Quân đã trải qua với nhau một đoạn tình, cho dù sau này hai người chia tay, nhưng Nhậm Tương Quân cũng không làm đến khó coi vẫn giúp đỡ anh một tay, giúp anh có chổ đứng ở Nhật Bản.
Đương nhiên điều Nhậm Tương Quân quan tâm vẫn là án mạng năm đó, nhưng ít nhất hiện tại thái độ của cô với anh vẫn tính là đủ tôn trọng rồi.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-7041-lam-to-tam-van-chua-chet.html.]
Không ngờ hiện tại thời thế đã thay đổi, bản thân lại thất thần, Nhậm tiểu thư nhìn thần sắc anh không đúng, dáng vẻ giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thiểu, trong mắt đều là sự độc ác.
Được, nếu cô đã không niệm tình củ thì tôi cũng không cần kiêng dè gì. Hàn Duệ nhanh chóng tìm được cái cớ cho sự vô liêm sỉ của mình, anh ta cười hả hê, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Nhậm tiểu thư, tôi nghĩ cô đang nói chính mình sao? Cô đang nói đến án mạng năm đó sao, không sợ người khác nghe được à? Nghe nói phòng tiếp khách của nhà giam người khác đều có thể nghe được đó!”
Nhâm Tương Quân lạnh lùng nói:” Tôi đã dám đến tất nhiên sẽ không lưu lại chứng cứ cho giám ngục! Ở đây không có giám ngục, anh tìm tôi có việc gì, cứ trực tiếp nói.”
Hàn Duệ cười thấp hai tiếng nói:” Nhậm tiểu thư ở nước ngoài vài năm quả nhiên tính khí càng lúc càng lớn! Nhưng mà tôi nói thế nào nhỉ, cô ở Áo phát triển hình như không tốt nên mới về nước phát triển, muốn mượn danh cuộc thi dương cầm quốc tế để xuất đầu lộ diện sao?”
Sắc mặt Nhậm Tương Quân phút chốc biến đổi rất khó coi.
Cô đã vị Hàn Duệ nói trúng, vì không thể hòa nhập ở nước ngoài nên mới lựa chọn về nước. Năm đó cô thế chổ Lâm Tố Tâm đi thi cuộc thi quốc tế, tuy không thể đạt giải nhất nhưng cũng được huy chương đồng và được học viện nhạc ở Áo nhận vào học.
Trong thời gian học, cô cũng luôn nổ lực tham gia các kỳ thi, diễn xuất, tăng thêm hào quang cho bản thân, hi vọng có ngày thành danh.
Nhưng đáng tiếc, trình độ biểu diễn dương cầm của cô vẫn kém một chút, ở trong nước có thể xếp hạng nhất nhì, nhưng đến nước Áo mà thiên tài âm nhạc như mây tập trung một nơi, trình độ của cô lập tức không đáng nhắc đến,
Ở học viện hoàn toàn là sự tồn tại bình thường.