Lâm Tố Tâm hơi kinh ngạc.
Từ sau khi rời khỏi Băng Toản tới giờ, cô đã lâu rồi không có khiêu khích hay va chạm với giới giải trí cùng thế hệ.
Ở Quang Hi, số người biết cô là Sabrina không nhiều, nhưng mà, chỉ dựa vào khả năng sản xuất âm nhạc ở công ty của cô thì không ai trong công ty là không tôn trọng cô.
Hơn nữa, cô là cổ đông lớn của Quang Hi, nếu ai dám làm cô không vui, cô có thể khiến người đó biến mất trong vòng một giây. Thêm vào đó, Từ Tiêu Ý cùng Thượng Thanh Hoa vô cùng tôn trọng, tán thưởng tài năng của cô, nên mấy năm nay, đúng là cô thuận chèo mát mái được người người trọng dụng.
Thế nhưng hiện giờ, bị một người mới xuất đạo coi thường, cô cảm thấy có chút mới mẻ.
Lâm Tố Tâm phẩy phẩy bụi trên tay áo, thong thả ung dung nói: “Tô Đường, lúc ở Băng Toản tôi đã từng nói với cô, không nên khinh thường người điều chỉnh âm thanh, người giúp cô viết lời bài hát. Tuy rằng ca sỹ ở trên sân khấu có thể tỏa sáng, nhưng mà, nếu không có những người ở hậu đài này, cô sẽ vĩnh viễn không được nổi tiếng. Vậy mà, mấy năm trôi qua rồi, cô còn chưa có học được sao?”
Tô Đường nghe cô nói như vậy thì cười lạnh lẽo: “Lâm Tố Tâm, cô đây là muốn giáo huấn tôi? Phiền cô nhìn kỹ lại thân phận của mình, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, còn tôi là người mới được giải trí Băng Toản nâng đỡ, đắc tội với tôi, bát cơm của cô không thể giữ nổi đâu!”
Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta mà buồn cười, lắc đầu nói: “Nâng đỡ… người mới?”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6931-co-cai-gi-dac-y.html.]
Cô cố ý nhấn mạnh vào hai chữ người mới.
Ngay sau đó, vẻ mặt cô giống như vô tội hỏi tiếp: “Làm người mới thực sự rạng rỡ lắm sao? Hơn nữa, Phùng Tư Tư nhỏ hơn cô 2 tuổi, cô ấy từ 4 năm trước đã xuất đạo, hiện giờ cũng vô cùng nổi tiếng. A, đúng rồi, trước kia không phải cô là người đứng đầu của nhóm thực tập sinh ở Băng Toản sao? Sao đến năm ngoái mới xuất đạo chứ?”
Tô Đường bị câu nói của cô làm cho nổi giận, mặt trắng bệch mắng: “Lâm Tố Tâm, cô có ý gì? Cô dám châm chọc tôi?”
Lâm Tố Tâm nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, tôi đang châm chọc cô. Tôi thật sự không hiểu, 22 tuổi mới xuất đạo thì có gì mà đắc ý? Ở trong giới giải trí, trừ phi cô xuất thân từ Học viện điện ảnh, chứ nếu xuất đạo từ thực tập sinh, tuổi lớn như vậy, khẳng định sẽ không có cơ hội phát triển, thật sự không hiểu cô vui mừng ở cái điểm gì.”
Tô Đường bị mấy câu châm chọc của Lâm Tố Tâm làm cho thẹn quá hóa giận, ánh mắt nhìn Lâm Tố Tâm cũng trở nên hung ác.
Trước kia ở Băng Toản, con tiện nhân này chính là mồm miệng nhanh nhảu. Mỗi lần cô ta gây phiền toái cho Phùng Tư Tư thì Lâm Tố Tâm đều nhảy tới, chỉ dăm câu đã khiến cho cô ta không dám ngẩng đầu lên.
Lúc ấy, Tô Đường rất ghét Lâm Tố Tâm, nhưng không có cách nào gây khó dễ cho cô, bởi vì nghe nói, Lâm Tố Tâm ở Băng Toản được một ông chủ lớn nào đó nâng đỡ, hơn nữa cô ta cũng xinh đẹp, nói không chừng sẽ có tiền đồ hơn cô.
Tô Đường vài lần cố tình chèn ép Lâm Tố Tâm đều không có kết quả như ý, mà trong những lần thi đều bị Lâm Tố Tâm vượt mặt, năm lần bảy lượt đều như vậy, cô ta không thể không ngừng lại.
Nhưng mà, điều khiến Tô Đường vô cùng vui mừng chính là sau khi Lâm Tố Tâm rời khỏi Băng Toản, hình như cũng không hề phát triển, mấy năm rồi cũng không nghe được tin tức cô ta xuất đạo, tựa như là biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí, còn Phùng Tư Tư tuổi còn trẻ đã xuất đạo, một đêm bạo hồng.