Từ Tiêu Ý nhận ra ánh mắt giận dữ của Lâm Tố Tâm nhưng mà khong để tâm, chỉ bình tĩnh rời ánh mắt đi, sau đó nhìn Trình Dật Dân hỏi, “Nói như vậy, Lâm Tố Tâm xốc váy lên để nhìn tài liệu sao?”
Lời này…
Nghe thật đúng là không giống tiếng người. Cái gì mà xốc váy lên? Coi côi là xà tinh sao? Trong lúc thi sao có thể làm động tác bất nhã này? Cô cũng không phải cái loại thích khoe thân.
Bang!
Lâm Tố Tâm nghĩ tới đây thì kích động đá đổ cái thùng rác bên cạnh. Cô bước hai bước tới trước mặt Trình Dật Dân nói: “Cậu không cần ngậm m.á.u phun người, tôi hỏi cậu…”
Cô chưa kịp nói xong Từ Tiêu Ý đã gõ hai cái lên bàn, cắt ngang lời cô, “Cô Lâm, lúc tôi nói chuyện, không thích người khác xen vào.”
Lâm Tố Tâm nghe ông ta nói thì càng tức giận. Cái tên Từ Tiêu Ý nói, tự mình hỏi chuyện thì hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi vào điểm chính, còn không cho người bị hại tự hỏi. Đúng là tự cho mình là đúng.
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn ông ta hỏi, “Giám đốc Từ, ngài không thể chỉ nghe lời nói phiến diện của cậu ta, sự thật như thế nào, tôi cũng có quyền được nói.”
Từ Tiêu Ý bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cho cô cơ hội để giải thích, nhưng mà, chờ tôi hỏi xong đã. Nếu cô nhất định phải chen vào, tôi chỉ có thể lý giải là cô có tật giật mình, muốn che giấu sự thật.”
Lâm Tố Tâm tức giân. Rốt cuộc ai có tật giật mình? Rốt cuộc ai muốn che giấu sự thật? Cái tên Từ Tiêu Ý này, quá tự cho mình là đúng.
Nhớ tới kiếp trước mình còn sùng bái người như vậy, Lâm Tố Tâm hận không thể tự chọc hai mắt mình. Quả nhiên nổi tiếng không bằng gặp mặt, lý tưởng với hiện thực không như nhau, cách nhau một cái vực sâu Mariana…
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-691-co-nhoc-nay-co-chut-thu-vi.html.]
Nhưng mà Lâm Tố Tâm cố nén giận, cũng không dám khiêu khích ông ta. Rốt cuộc, Từ Tiêu Ý là cơ hội duy nhất cô có lúc này, cô không thể đắc tội được.
Thấy Lâm Tố Tâm yên lặng, Từ Tiêu Ý lại bảo Trình Dật Dân trả lời.
Trình Dật Dân chột dạ cúi đầu. Cậu ta với trưởng phòng Lý lúc bàn nhau chỉ nói đến “Lâm Tố Tâm sau khi từ phòng vệ sinh ra có mang theo tài liệu”, sau đoạn này, cậu ta nào biết sẽ còn có người hỏi đến cái vấn đề quay cóp thế nào chứ? Lâm Tố Tâm rốt cuộc có lật váy lên xem hay là làm thế nào, chi tiết này bọn họ không có nghĩ tới.
Nhưng mà suy nghĩ của Trình Dật Dân không thế, cậu ta giả vờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, rồi nói, “Tôi cũng không chú ý tới cô ấy có xốc váy lên hay không, nhưng mà cô ấy vẫn luôn dùng tay che đầu, chặn tầm mắt của giám thị, có khả năng, từ góc độ đó có thể nhìn thấy tài liệu của cô ấy.”
Nghe cậu ta nói xong, khuôn mặt khó đăm đăm của Từ Tiêu Ý có chút thay đổi, ông ta đột nhiên vỗ tay nói: “Thật là vô cùng xuất sắc, cậu Trình, trí nhớ của cậu vô cùng tốt, khả năng tùy cơ ứng biến vô cùng linh hoạt, nếu không để tâm đi theo đường tắt thì đúng là một người rất có tiền đồ.”
Đây là có ý gì?
Trình Dật Dân kinh sợ trong lòng nhưng vẫn cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, giả vờ không hiểu nói: “Giám đốc Từ, lời này của ngài có ý gì? Những lời tôi nói là thật, ngài có thể xem video giám sát.”
Từ Tiêu Ý mở video trên màn hình, trực tiếp kéo tới lúc 10 giờ sáng.
Trong hình ảnh, Lâm Tố Tâm quả nhiên đưa tay báo với giám thị muốn đi vào phòng vệ sinh, vì thế, có một giám thị nữ đi cùng với cô vào đó. Chưa tới 5 phút sau, hai người cùng nhau trở lại. Lâm Tố Tâm ngồi vào chỗ của mình, một tay chống trán, một tay cầm bút múa nhanh trên trang giấy.
Dù việc này không cho thấy chứng cứ dưới gầm bàn Lâm Tố Tâm có tài liệu, nhưng mà động tác chống trán này của cô đúng là chặn được tầm theo dõi của máy quay, hơn nữa, dưới gần bàn sẽ có một phần được che lại, tạo ra một góc c.h.ế.t mà máy quay cũng không thể quan sát được.
Trưởng phòng Lý đứng một bên nhìn thấy cũng nói chen vào, “Giám đốc Từ, ngài nhìn đấy, cô ta nhất định đặt tài liệu trên đùi phải, vị trí này không thể nhìn thấy được. Giống hệt như bạn học Trình nói. Khẳng định cô ta gian lận!”