Hạ Minh Tuyên nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Tố Tâm còn cố ý trêu cô: “Sao nào? Mẹ anh đối với em tốt, em lại đưa ra cái vẻ mặt đau khổ là sao? Chẳng lẽ, nhất định phải bị mẹ chồng ngược đãi em mới cảm thấy vui vẻ?”
“Cái gì a?” Lâm Tố Tâm lại trừng mắt nhìn anh. “Em chỉ cảm thấy, bác gái thay đổi cũng quá nhanh. Em còn chưa kịp đi lấy lòng, bà đã đột nhiên tốt với em như vậy?”
Hạ Minh Tuyên hôn cô một cái hỏi lại: “Sao lại gọi là bác gái chứ? Chúng ta đã kết hôn, có phải em nên gọi là mẹ rồi không?”
Lâm Tố Tâm lè lưỡi nhìn anh nói: “Em không mắc mưu anh đâu. Anh cho rằng em không biết sao? Phải sau khi chính thức tổ chức hôn lễ mới có thể sửa lại được. Hơn nữa, phải đợi mẹ chồng cho bao lì xì lớn nữa chứ, nếu không sẽ khiến cho nhà chồng coi thường.”
Hạ Minh Tuyên phì cười, “Em thấy ai dám coi thường em? Anh sẽ giúp em g.i.ế.c hết.”
Lâm Tố Tâm hứ một tiếng rõ to nói: “Dù sao không được chính là không được!”
Hạ Minh Tuyên phì cười: “Em đó… lắm mưu ma chước quỷ. Được rồi, em không cần quá lo lắng, trước đó anh đã nói chuyện với mẹ, mẹ sẽ không gây khó dễ cho em. Kỳ thực, em ngẫm lại sẽ biết, bà chỉ có một người con trai là anh, mà anh lại đã kết hôn cùng với em, nếu bà không muốn biến anh thành kẻ bị vợ bỏ vô cùng đáng thương thì chỉ có thể đối xử tốt với vợ của anh. Em nói có phải không?”
Lâm Tố Tâm bị anh chọc cười, “Em bé nhỏ đáng thương vậy sao? Đáng thương vậy thì để chị thương em nha!”
Nói rồi, cô đưa tay chọc chọc vào cằm anh, dáng vẻ giả vờ có chút độc ác.
Hạ Minh Tuyên nhìn thấy con thỏ nhỏ của mình to gan như vậy thì nhướng mày, cầm lấy tay của Lâm Tố Tâm đặt lên một vị trí trên người mình, cười tà mị: “Chị gái nhỏ, chỗ này của em không thoải mái, chị giúp em được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6901-con-trai-me-thich-con.html.]
Lâm Tố Tâm cảm nhận được phía dưới bàn tay mình nóng rực, độ nóng của nó khiến bàn tay cô như bị bỏng, cả mặt đều đỏ ửng lên.
“Hạ Minh Tuyên, anh không biết xấu hổ. Biến thái.”
Hạ Minh Tuyên vẻ mặt vô tội cười nói: “Chị nhỏ à, là chị tự nói muốn thương em a, sao giờ lại đổi ý thế?”
Mấy ngày năm mới qua đi rất nhanh. Trước khi Hạ Minh Tuyên và Lâm Tố Tâm đi, Hạ phu nhân còn tới tìm Lâm Tố Tâm, muốn nói chuyện riêng với cô.
Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn Hạ Minh Tuyên, thấy anh gật đầu cười nói: “Bảo bối, vậy em đi tâm sự với mẹ đi, anh ở trên xe chờ em.”
Lâm Tố Tâm thấy anh không phản đối thì mỉm cười, phất phất tay với anh.
Nếu Hạ Minh Tuyên yên tâm để cô cùng Hạ phu nhân nói chuyện riêng với nhau, chứng tỏ, Hạ phu nhân thật sự không có ác ý. Đương nhiên, cho dù Hạ phu nhân không vừa ý với cô, cô cũng không có gì phải sợ hãi.
Hai người đi vào trong phòng khách, Hạ phu nhân còn rót cho Lâm Tố Tâm một ly trà nói: “Tố Tâm à, bác muốn xin lỗi con. Ngày đó, lúc ở nước Pháp, con là nghe được những lời bác nói với Minh Tuyên, có đúng không?”
Lâm Tố Tâm thấy Hạ phu nhân tự mình rót nước cho cô thì vội vàng đón lấy tách trà nói: “Bác à, phải là con rót nước cho bác mới đúng. Bác đừng khách khí như vậy!”
Hạ phu nhân thở dài nói: “Con đó, con mới là khách khí. Ngày đó, những lời nói của bác chắc sẽ khiến con không thoải mái, đúng không?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm trầm mặc, sau đó nói: “Không thoải mái… đúng là có một chút. Nhưng mà con cũng có thể hiểu được, gia cảnh của con bình thường như vậy, thật sự là chênh lệch quá lớn với Minh Tuyên. Ngài muốn Minh Tuyên cưới được một người vợ có thể trợ giúp được anh ấy cũng là điều hợp tình hợp lý, con cũng không trách ngài.”