Trình Dật Dân thì nhận được sự nhắc nhở không ngờ tới được của trưởng phòng Lý, lại biết được người đàn ông lạnh lẽo trước mặt cậu chính là Boss lớn của bộ phận Sản xuất âm nhạc Băng Toản Từ Tiêu Ý, là người mấu chốt quyết định tiền đồ của cậu thì vô cùng khẩn trương.
Cậu thấp thỏm bất an cân nhắc từ ngữ một lát rồi nói: “Giám đốc Từ, chuyện là như thế này. Sáng nay là buổi thi đầu tiên của chúng tôi, thi nhạc lý. Lúc nào phòng thi, tôi liền cảm thấy Lâm Tố Tâm có chút kỳ lạ, động tác thì lén lút…”
“Nói điểm chính!”
Ánh mắt Từ Tiêu Ý nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Trình Dật Dân thì càng nhíu sâu mày, lạnh lùng nói.
Trình Dật Dân hoảng sợ, không kịp cân nhắc thêm, đành đem toàn bộ những lời mà trưởng phòng Lý nói trước đó mà nói ra. “Giám đốc Từ, giờ thi buổi sáng, tôi ngồi sau lưng bạn học Lâm, trong lúc thi, bạn ấy có một lần đi vào nhà vệ sinh, lúc trở về thì có cầm theo tài liệu, vẫn luôn lén lút chép. Sau khi kết thúc bài thi, tôi phát hiện bạn ấy ném tài liệu vào thùng rác tầng 1, tôi liền nhặt lấy, nộp cho trưởng phòng Lý.”
Từ Tiêu Ý hỏi: “Giấy đâu?”
Trưởng phòng Lý vội nhanh tay đặt lên bàn tay đang đưa ra một tờ giấy được gấp nhỏ. Lâm Tố Tâm đưa mắt nhìn qua thì phát hiện trên giấy ghi chi chít những chữ nhỏ như hạt mè, những người bị cận chắc không thể nào đọc nổi.
Chỉ dựa vào tờ giấy này đã có thể chứng minh cô gian lận sao? Trên mặt giấy còn không có chữ viết của cô, tùy tiện nhặt tờ giấy của một ai đó ném vào thùng rác là có thể chứng minh cô… là có thể lấy làm chứng cứ?
Từ Tiêu Ý hiển nhiên cũng cảm thấy buồn cười. Ông ta nhướng mày, đặt tờ giấy sang một bên hỏi, “Cậu Trình biết cô ấy là ai không?”
Từ Tiêu Ý vừa hỏi vừa chỉ Lâm Tố Tâm.
Trình Dật Dân nhìn sang hướng Lâm Tố Tâm. Cậu ta tuy không quen biết Lâm Tố Tâm, nhưng cậu ta không ngốc, khóe mắt mới vừa rồi nhìn thấy đôi mắt trưởng phòng Lý trừng cậu đến suýt rớt thì lập tức lớn tiếng nói, “Chính là Lâm Tố Tâm!”
Lâm Tố Tâm mở to mắt nhìn Từ Tiêu Ý. Cái tên giám đốc Từ này thật là nói chuyện cũng biết ý quá ha. Trình độ của ông ta cũng chẳng ra gì. Hỏi một vấn đề như vậy… Ai mà lại không biết cô là Lâm Tố Tâm chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-682-nhin-cai-gi-ma-nhin.html.]
Từ Tiêu Ý lại hỏi: “Cậu ngồi ở chỗ nào?”
Trình Dật Dân giả vờ nghĩ một chút rồi nói: “Ở phía sau bên trái cô ấy.”
“Cô ấy đi vào phòng vệ sinh lúc nào?”
“Chuyện này… khoảng giữa thời gian thi, phòng chừng là khoảng 10 giờ.”
Từ Tiêu Ý liếc mắt nhìn Lâm Tố Tâm, ngả người ngồi vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt mang theo vẻ khinh thường.
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý vừa nghĩ tới thì đưa mắt nhìn Trình Dật Dân hỏi tiếp, “Không phải lúc thí sinh đi vào phòng vệ sinh sẽ có giám thị cùng giới đi cùng sao? Tại sao lúc ấy giám thị không phát hiện ra dáng vẻ khác thường của cô ấy?”
Trình Dật Dân nói: “Bởi vì cô ấy đem tài liệu giấu dưới váy, cho nên người khác không nhìn thấy.”
Từ Tiêu Ý đưa mắt nhìn tới váy của Lâm Tố Tâm. Đó là một dáng váy phổ biến của năm nay, váy ngắn xếp ly màu xám, chỉ cao hơn đầu gối của Lâm Tố Tâm khoảng 2cm, phía dưới không có đi tất mà đi một đôi sandal màu đỏ, khoe đôi chân thon dài thẳng tắp, vô cùng xinh đẹp.
Lâm Tố Tâm cảm nhận được ánh mắt của Từ Tiêu Ý dừng ở đùi mình thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Đây là có ý gì?
Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì mà nhìn?
Chẳng lẽ ông ta không biết nhìn chằm chằm vào váy phụ nữ như vậy là không lễ phép sao?
Những lời người này nói mới nghe đã thấy là giả, chẳng lẽ Từ Tiêu Ý lại tin những lời này sao?