Mất vài giây người giúp việc mới phản ứng lại, “thiếu phu nhân” là chỉ Lâm Tố Tâm.
Hạ Minh Tuyên không khỏi cau mày vì phản ứng của cô ta.
Trong lòng người giúp việc sợ hãi, vội vàng đáp: “Gia chủ, ngài đang tìm cô Lâm sao? Nửa tiếng trước cô ấy đã dậy rồi, vừa rồi tôi thấy cô ấy đến phòng vẽ của ngài, ngài không thấy cô ấy sao?”
Hạ Minh Tuyên sững sờ: “Cô ấy đến phòng vẽ sao?” Nhưng anh vừa rời khỏi phòng tranh, nhưng không thấy cô ấy xuất hiện…… lẽ nào……
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nghĩ đến một khả năng, đột nhiên tâm trí nhảy loạn, vừa rồi khi anh nói chuyện với bà Hạ, hình như không đóng chặt cửa. Nếu Lâm Tố Tâm đến cửa phòng vẽ, nói không chừng đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ!
Cũng không biết rốt cuộc cô đã nghĩ được phần nào?
Nếu nghe thấy bà Hạ phản hổi cuộc hôn nhân của hai người, tiểu nha đầu đó có thể sẽ hiểu lầm, không biết cô sẽ cảm thấy đau lòng thế nào?
Hạ Minh Tuyên trở nên căng thẳng, xoay người rời đi, đi được hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại, dặn dò người giúp việc: “Sau này không được gọi cô Lâm nữa, phải gọi thiếu phu nhân, cô đi chuyển lời cho tôi, sau này ai gọi sai một lần thì đừng nghĩ đến việc làm trong lâu đài nữa!”
Nói xong, anh bỏ đi mà không ngoái lại.
……
Tia nắng ban mai rải trên mặt hồ mênh mông, nổi lên lấp lánh.
Lâm Tố Tâm nhìn chằm chằm vào nước hồ trong vắt, thuận tay nắm lấy một bông hoa rực rỡ sắc màu, vô thức xé cánh hoa, những cánh hoa vụn rơi trên mặt hồ, từ từ trôi ra xa theo dòng nước chảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6792-phai-goi-thieu-phu-nhan.html.]
Đột nhiên, cô cảm thấy ánh sáng trên đầu tối đi, sau đó cô cảm thấy một sức nặng trên đầu, như thể có thứ gì đó rơi xuống trên tóc cô.
Cô đưa tay chạm vào, lại phát hiện trên đỉnh đầu có ai đó đã đặt một vòng hoa được làm khá tinh xảo lên.
Lâm Tố Tâm đột ngột quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Hạ Minh Tuyên, đang cúi đầu nhìn xuống cô với một nụ cười.
Lâm Tố Tâm sững sờ nói: “Anh…… sao anh lại đến đây?”
Hạ Minh Tuyên không trả lời, mà chỉ vào vòng hoa trên tay cô nói: “Thích không? Anh tự tết đó. Em có nhớ có lần em tết vòng hoa ở đây, bị anh lừa đi mất, sau đó đã khóc ầm ĩ một trận, nhất định bắt anh tự tết một cái đền cho em, sau đó anh bị cha mắng một trận. Này, giờ trả cho em, không cho phép em khóc nữa nhé?”
Lâm Tố Tâm trừng anh một cái nói: “Anh nói gì vậy? Bây giờ em là người lớn rồi, sao có thể tùy tiện khóc được? Anh thực sự nghĩ em mới ba tuổi sao?”
Hạ Minh Tuyên nhéo mặt cô, nhào qua, khẽ cười nói: “Để anh xem, vừa rồi không biết là ai, một mình ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, dáng vẻ không vui, hình như còn khóc nữa?”
“Em khóc lúc nào? Con mắt nào của anh nhìn thấy? Lại dám vu oan cho em??” Lâm Tố Tâm tức giận nói.
Cô thật sự không khóc, chỉ cảm thấy có chút không vui, nên một mình ra ngoài đi dạo mà thôi. Lúc đi đến đây, đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nhỏ giữa cô và Hạ Minh Tuyên, liền ngồi ở đây một lúc.
Có một chút bùi ngùi, còn khóc? Làm gì yếu đuối như vậy?
Hạ Minh Tuyên nói: “Ưm? Không khóc? Vậy thì là không vui rồi?”
Lâm Tố Tâm cúi đầu, duỗi ngón tay nghịch cúc áo sơ mi trước n.g.ự.c anh, không lên tiếng.
Hạ Minh Tuyên nói: “Thực sự không vui sao? Không phải chứ? Hôm nay là ngày trọng đại mà chúng ta đăng ký kết hôn, em lại không vui? Anh nói này, thỏ con, em đối xử với chồng em như vậy sao? Có lương tâm không vậy?”