Nói đùa à, một cái nhẫn trơn, cho dù là nhẫn vàng nhẫn bạc phiên bản giới hạn thì tối đa cũng chỉ hai ba chục ngàn, có thể đi vào cửa hàng trang sức này, nếu chỉ mua như thế thì khiến người ta xem thường quá.
Cô ta đương nhiên phải làm theo lời cậu sáu Ân, dù sao thì có tiền ai mà không muốn kiếm?
Nhân viên bán hàng xoay người lại, Phùng Tư Tư lập tức nhéo Ân Chính Lăng một cái, lại gần tai anh nói: “Giờ là lúc nào rồi, anh còn giả làm người giàu có cái gì? Anh cũng không suy nghĩ mà xem, anh đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Ân rồi, trên người anh còn bao nhiêu tiền? Anh có thể mua được nhẫn mấy triệu? Lát nữa không có tiền trả, lẽ nào anh để em trả à?”
Ân Chính Lăng buồn cười nhìn bà quản gia tức giận bên cạnh, cũng kề vào tai cô nói nhỏ: “Không sao, em yên tâm đi, tiệm này do anh Tuyên mở, lát nữa không có tiền trả, anh sẽ gọi cho anh Tuyên, bảo anh ấy đừng tính tiền anh nữa…”
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư trợn trừng mắt: “Như thế sao được?”. Nhẫn cưới mua rẻ một chút thì cô không sao cả, nhưng nếu ngay cả nhẫn cưới cũng phải nhờ người ta bố thí thì mất mặt quá!
Phùng Tư Tư đang định nói tiếp thì nhân viên bán hàng đã cầm nhẫn về.
Ân Chính Lăng ho nhẹ nói: “Cho chồng em chút thể diện đi?”
Phùng Tư Tư không thể làm gì khác hơn là nuốt lời vào bụng.
Dưới sự đề cử của cô bán hàng, cô thử từng cái nhẫn. Những chiếc nhẫn này đều được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, khảm kim cương ba carat trở lên, cũng có những cái đính kim cương vụn khác nữa, đeo lên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô đều rất đẹp.
Tuy nhiên, Phùn Tư Tư không có bao nhiêu tâm trạng để thưởng thức, mỗi một lần cô nghe người bán hàng báo giá là lại giật mình trong lòng.
Trời ơi, thật là đáng sợ, giá cả đằng sau chúng, lấy tài sản của một ngôi sao đang nổi tiếng cũng không gánh nổi, lát nữa lỡ như thật sự không có tiền trả thì có bị người ta đuổi ra khỏi cửa không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6692-con-chua-ket-hon-ma-da-tiet-kiem-tien-thay-anh.html.]
Phùng Tư Tư không muốn mua, lại sợ cậu sáu Ân xấu hổ, không thể làm gì kacs hơn là liều mạng soi ra khuyết điểm của nhẫn, lúc thì nói thiết kế này không đẹp, lúc tì nói kim cương quá lớn, không có mỹ quan, nói tóm lại cái nào cũng có khuyết điểm.
Càng nói về sau, sắc mặt của người bán hàng càng khó xem, hiển nhiên đã xem hai người họ là những bóng ma ăn no rửng mỡ đến đùa giỡn mình.
Phùng Tư Tư thấy mình diễn khá ổn rồi, nhanh chóng kéo Ân Chính Lăng, nói: “Những cái này em đều không thích, hai là chúng ta đổi tiệm khác thử xem?”
Phùng Tư Tư cho rằng, cô đã cho cậu sáu Ân đủ thể diện rồi, anh cũng có thể xuống thang được rồi.
Nhưng mà, cậu sáu Ân lại cười khẽ một tiếng, chỉ vào cái đắt tiền nhất, nói với người bán hàng: “Lấy cái này đi, làm phiền tính tiền giúp tôi”.
Phùng Tư Tư lập tức quay đầu trừng anh: “Này! Anh muốn làm gì!”
Ân Chính Lăng cười cười, nói: “Em đeo cái đó rất đẹp, chính em không cảm nhận được sao?”
Phùng Tư Tư đương nhiên không có cảm nhận gì, cô cũng biết cái nhẫn đó là xinh đẹp nhất, nhưng mà, giá của nó hơn mười triệu, họ căn bản không trả nổi!
Lẽ nào phải gọi điện cho cậu ba Hạ cầu xin đừng tính tiền sao? Có mất mặt quá không?
Nhưng mà ngay sau đó, dưới cái nhìn soi mói và vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Phùng Tư Tư, Ân Chính Lăng dùng hai ngón tay thon dài kẹp ra một tấm thẻ vàng từ trong ví, đưa cho người bán hàng.
Máy cả thẻ vang lên một tiếng “tích” nhỏ, người bán hàng tươi cười rạng rỡ, cúi đầu khom người đưa cho cô một cái hộp trang sức được đóng gói đẹp mắt.