Ân Chính Lăng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của cô, thở nhẹ một tiếng, bỗng nhiên buông cô ra, thẳng thừng quỳ lên mặt đất.
Phùng Tư Tư hoảng hốt, kêu: “Này, anh làm cái gì thế?”
Ân Chính Lăng nghiêm túc nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ một: “Tư Tư, gả cho anh! Hãy gả cho anh nhé!”
Phùng Tư Tư chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa vui vẻ, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu, nắm lấy tay anh kéo lên, giậm chân nói: “Ân Chính Lăng, anh nhanh lên! Rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa, nhanh lên, lỡ như bị người ta phát hiện là em, ngày mai nhất định em sẽ lên trang nhất cho xem!”
Ân Chính Lăng hiển nhiên cũng biết, động tác quỳ gối cầu hôn của anh đã hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, không ít người còn cố ý tới đây xem.
Nhưng mà, anh lại không lo lắng cho Phùng Tư Tư chút nào, ngược lại còn cười nói: “Em đồng ý với anh thì anh sẽ đứng lên”.
Phùng Tư Tư nhìn hai bên một chút, phát hiện càng ngày càng đông người đến xem, càng lo lắng, kêu: “Anh đứng lên trước đã!”
Ân Chính Lăng kiên trì nói: “Thế em đồng ý với anh đi?”
Phùng Tư Tư cắn cánh môi đầy đặn, không tình nguyện, nhỏ giọng nói: “Ngay cả một cái nhẫn cũng không có mà còn đòi cầu hôn…ai đồng ý với anh?”
Ân Chính Lăng cười vui vẻ, nói: “Nói vậy là, nếu có nhẫn, em sẽ đồng ý?”
Phùng Tư Tư lầu bầu nói: “Em chưa từng nói thế”.
Ân Chính Lăng đã quen cái kiểu khẩu thị tâm phi của cô rồi, cũng không ép hỏi cô nữa, trực tiếp nhảy từ dưới đất lên, kéo tay cô, lập tức chạy ra ngoài.
Phùng Tư Tư bị anh kéo suýt thì ngã, Ân Chính Lăng nhanh chóng đỡ cô, kéo cô tiếp tục chạy vội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6691-con-chua-ket-hon-ma-da-tiet-kiem-tien-thay-anh.html.]
Phùng Tư Tư suýt nữa thở không nổi, kêu: “Này, anh làm gì thế, anh muốn dẫn em đi đâu?”
Ân Chính Lăng cười lớn tiếng nói: “Đưa em đi mua nhẫn! Nhanh lên, nhanh mua xong, buổi chiều còn có thể đến cục dân chính đăng ký nữa chứ”.
Phùng Tư Tư lảo đảo đi theo sau anh, suýt nữa để lại hai dòng nước mắt dài như hai cọng mì.
Mẹ kiếp, cái người đàn ông không đứng đắn này, còn tưởng ngày hôm nay anh ta đột nhiên trở nên đáng tin, kết quả vẫn như vậy, hành lý của cô còn đang nhét trong phòng chờ máy bay kìa! Vội cái gì? Vội đi đầu thai à!
…
Nửa tiếng sau, Phùng Tư Tư và Ân Chính Lăng xuất hiện trong cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố Tô Hải.
“Chào anh, chào cô, hai người muốn mua trang sức gì?”
Nhân viên bán hàng nhìn đôi nam nữ có bề ngoài hơi chật vật một chút, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Nhìn thương hiệu quần áo trên người họ thì trông như kẻ có tiền, nhưng cái đầu tóc bị gió thổi bừa bộn và quần áo nhăn nhúm đó đi, thật sự không giống người có đẳng cấp cho lắm, không phải là nhà giàu mới nổi chứ?
Ân Chính Lăng sảng khoái vung tay lên, nói: “Chúng tôi tới mua nhẫn, lấy hết những chiếc nhẫn mới nhất và đắt nhất năm nay ra đây để chúng tôi thử”
Chân mày Phùng Tư Tư giật một cái, đạp mạnh một cái lên chân anh ở dưới quầy, sau khi Ân Chính Lăng bị đau, cô mới nói với nhân viên bán hàng: “Cô đừng nghe anh ấy nói bậy, chúng tôi không muốn đắt tiền, có nhẫn trơn không? Hoặc là…khảm ít nhất là được rồi…”
Nhân viên bán hàng mờ mịt nhìn hai người, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Cặp đôi này thật sự không thấy nhất trí chút nào, khiến cô ta không biết theo ai.
Ân Chính Lăng kinh ngạc nhìn Phùng Tư Tư, nhướn mày nói: “Còn chưa kết hôn mà đã bắt đầu tiết kiệm tiền thay anh rồi sao? Không sao đâu, đi lấy cái tốt nhất đi, nhẫn cưới của chúng ta không thể qua loa được, phải làm vật gia truyền đấy!”
Mê Truyện Dịch
Nhân viên bán hàng nghe xong thì vội vàng xoay người đi lấy những món hàng cao cấp.