Ân Chính Lăng cũng không cố ý nhẹ bước, nhưng mãi đến khi anh đứng trước mặt Phùng Tư Tư mà Phùng Tư Tư cũng không ngẩng đầu lên.
Cậu sáu Ân thấp giọng nói: “Tư Tư…”
Phùng Tư Tư nghe thấy âm thanh thì sợ run một giây, nhưng chỉ khẽ nhíu mày một cái, sắc mặt lộ vẻ cô đơn, tự lẩm bẩm: “Sao lại nghe thấy tiếng của anh ấy vào lúc này? Mình đúng là…gần đây ngủ không ngon, sinh ra ảo giác luôn rồi”.
Ân Chính Lăng vọt tới trước mặt cô, đè lên bả vai cô, nói: “Đây không phải là ảo giác, Tư Tư, anh tới rồi!”.
Phùng Tư Tư chậm rãi ngẩng đầu lên, dừng vài giây, bỗng nhiên đưa tay lên tháo kính râm xuống, đôi mắt to tròn tràn đầy khiếp sợ, cô trợn trừng mắt nhìn Ân Chính Lăng một lúc, sau đó…
“A…em!”. Ân Chính Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, vẻ mặt nhăn nhó.
Anh chẳng thể ngờ Phùng Tư Tư thế mà lại đưa tay, bất chợt nhéo lên đùi anh một cái, lại còn mạnh vô cùng, bất ngờ khiến anh đau đến mức sắc mặt vặn vẹo.
Phùng Tư Tư nói: “Có đau không?”
Ân Chính Lăng vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Đương nhiên đau rồi!”. Con nhóc này không phải nhân cơ hội trả thù anh chứ?
Phùng Tư Tư kinh ngạc hỏi: “Nếu đau thì…không phải là đang nằm mơ sao? Anh thật sự là Ân Chính Lăng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6681-anh-chi-muon-ket-hon-voi-em.html.]
Cậu sáu Ân nghe giọng điệu của cô đáng thương như thế thì lập tức quên mất cảm giác đau đớn trên đùi, vội vàng nói: “Là anh, thật sự là anh! Tư Tư, anh vừa nghe nói em mang thai là lập tức bay từ Mỹ về đây, em đừng đi có được không?”
Phùng Tư Tư thấy vẻ mặt lo lắng của anh, lúc này mới cảm thấy hơi chân thực.
Cô nhớ đến lần cuối cùng khi hai người gặp nhau, vô thức hất tay Ân Chính Lăng ra, nói: “Anh…anh làm cái gì thế? Không phải anh sắp kết hôn rồi sao? Bây giờ anh đến thành phố Tô Hải làm gì? Tôi nói cho anh biết, em bé là của một mình tôi, không có bất cứ quan hệ gì với anh cả, anh không có quyền tới khoa tay múa chân với tôi!”
Ân Chính Lăng vội la lên: “Sao lại không có quan hệ gì với anh? Một mình em có thể mang thai sao?”
Phùng Tư Tư lập tức đứng lên, cả giận nói: “Dù sao cũng không liên quan gì đến anh! Anh đi ra đi, tôi sắp lên máy bay rồi!”
Ân Chính Lăng nắm chặt cổ tay cô, rất chặt, không cho cô rời đi.
Phùng Tư Tư hất mạnh mấy cái nhưng không thể nào hất ra được, cô càng thêm tức giận, đồng thời lại có chút ấm ức, viền mắt không khỏi đỏ lên.
Ân Chính Lăng lo lắng trong lòng, biết mình bây giờ hẳn là nên dùng tất cả vốn liếng để xóa tan mọi lo lắng của Phùng Tư Tư, để cô thấy tấm lòng chân thành của mình, giữ cô ở lại bên cạnh mình.
Nhưng mà, cũng không biết làm sao, bình thường lúc chơi bời với phụ nữ, cái gì anh cũng nói được, cứ há mồm là tuôn ra những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng bây giờ đối mặt với cô gái mình thật sự thích, anh lại phát hiện trí thông minh của anh như giảm xuống hơn phân nửa trong nháy mắt, hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào.
Cuối cùng, anh không thể làm gì khác hơn là kéo Phùng Tư Tư vào lòng, ôm chặt cô, nói: “Không cho đi, Tư Tư, cho máy bay đi đời nhà ma thôi! Em muốn bay đi đâu? Anh biết em cũng thích anh, có phải không?”
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư lập tức chảy nước mắt, nức nở nói: “Đến bây giờ mà anh còn nói như vậy được à, anh ỷ vào việc tôi thích anh sao? Cho nên rõ ràng anh sắp kết hôn rồi, còn chạy tới đây làm rung động trái tim tôi sao! Anh không thể tránh xa tôi ra, đừng trêu chọc tôi nữa được không? Tôi không muốn dính dáng đến người đàn ông đã có gia đình, c.h.ế.t cũng không muốn!”