Là một người đàn ông, anh ta phải đối mặt với sai lầm và hậu quả mà mình đã gây ra, bất kể là từ bỏ tất cả, hay là mang tiếng xấu, anh ta cũng phải tự gánh chịu chứ không phải làm con rùa đen rụt đầu nấp đằng sau, để Phùng Tư Tư thay anh ta gánh chịu tất cả.
Cho nên, cho dù Lâm Tố Tâm sẽ không vui, sẽ làm loạn với anh, Hạ Minh Tuyên vẫn phải gọi cuộc điện thoại này.
…
Lúc Lâm Tố Tâm chạy tới bệnh viện thì Phùng Tư Tư đang rúc một mình ở trong góc, chờ bác sĩ gọi tên.
Lâm Tố Tâm bước nhanh tới, vịn lên bả vai cô ấy, thấp giọng nói: “Tư Tư…”
Phùng Tư Tư ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt lo lắng rõ ràng: “Tố Tâm, cậu…cuối cùng cậu cũng tới rồi, mình còn tưởng rằng, ngay cả cậu cũng không để ý đến mình…”
Lâm Tố Tâm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm tay cô ấy, cảm giác lòng bàn tay cô ấy toát mồ hôi lạnh như băng, trái tim cô cũng chùng xuống.
Phùng Tư Tư cũng không phải là mỹ nỹ có khuôn mặt trái xoan truyền thống, mà là có một khuôn mặt trái táo tròn trịa, lúc còn bé vẫn luôn buồn rầu vì bụ bẫm, sau khi lớn lên, tuy đã bớt bụ bẫm hơn nhiêu, nhưng trông vẫn mập, kết hợp với đôi mắt to tròn đáng yêu kia nữa, trông có vẻ thanh thuần và dễ thương.
Nhưng mà bây giờ, đôi má đầy đặn và tròn trịa của cô ấy trông đã bớt núng nính hơn bình thường, khuôn mặt tiều tụy, dưới mắt còn có màu xanh đen, môi cũng trở nên bạc màu, trông khốn khổ không chịu nổi.
Lâm Tố Tâm vỗ tay cô ấy, nói: “Tư Tư, cậu yên tâm, bất kể cậu quyết định thế nào, mình cũng sẽ không bỏ mặc cậu. Nhưng mà…cậu thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Mình không hy vọng cậu kích động nhất thời”.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6612-la-mot-nguoi-dan-ong.html.]
Phùng Tư Tư cắn răng gật đầu, nói: “Mình nghĩ kỹ rồi!”
Lâm Tố Tâm nhìn cô ấy chằm chằm, nhưng Phùng Tư Tư cũng không dám đối diện với cô, vẫn chỉ cúi đầu.
Lâm Tố Tâm thấp giọng nói: “Tư Tư, thật ra mình đã biết rồi, em bé…là của Ân Chính Lăng đúng không?”
Phùng Tư Tư nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ nhìn cô: “Cậu…cậu làm sao…”. Nói xong, cô ấy bỗng nhiên sực tỉnh, cắn đôi môi tái nhợt, nói: “Không phải, không phải anh ấy, cậu đừng đoán mò”.
Lâm Tố Tâm nói: “Chính là anh ta! Cậu đừng gạt mình, mình đã cho người đi điều tra rồi, mình tin bộ phận tình báo của nhà họ Hạ sẽ không điều tra ra chuyện nhỏ này. Bây giờ ngẫm lại, cũng đúng là mình quá ngu ngốc, mình nên nghĩ tới từ sớm, đàn ông cậu quen vốn dĩ không tới mấy người, hơn nữa đối phương còn không thể nào chịu trách nhiệm với cậu, chứng tỏ anh ta có hôn ước, người như vậy cũng chỉ có Ân Chính Lăng thôi đúng không?”
Phùng Tư Tư nhẹ giọng nói: “Cậu biết hết rồi…”
Lâm Tố Tâm gật đầu, lại nói: “Mình cảm thấy, cậu cũng không cần quá kích động, cậu có từng suy nghĩ đến việc nói chuyện này với cậu sáu Ân không? Có lẽ…à, có lẽ anh ta sẽ có suy nghĩ khác, nói không chừng là thế thì sao?”
Mặc dù Lâm Tố Tâm phản bác cậu ba Hạ, nhưng trong lòng vẫn nghe lọt một chút lời anh nói.
Phùng Tư Tư nghe vậy thì chỉ lắc đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt:
“Không cần, mình cũng không muốn hại anh ấy. Bây giờ mình nói cho anh ấy biết chuyện này, lẽ nào anh ấy có thể hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê, kết hôn với mình sao? Không thể!? Anh ấy cũng không phải là cậu ba Hạ, nếu làm như vậy, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Sao anh ấy có thể từ bỏ cuộc sống cậu cả nhà giàu được?”