“Ấy, bạn học này. Bạn định đi đâu?”
Người nhân viên muốn ngăn Lâm Tố Tâm lại nhưng mà cô đã lanh lẹ tránh được bọn họ, nhanh chân chạy tới cửa thang máy.
Phía trước thang máy có 7, 8 nhân viên cao cấp đang giống như những vì sao vây quanh một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, đang chậm rãi bước tới phía này.
Lâm Tố Tâm thở dốc chặn trước mặt bọn họ hỏi, “Giám đốc Từ, vị nào là giám đốc Từ?”
Người đàn ông đứng ở giữa nhóm người ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô, sau đó lại nhăn mặt.
“Đây là thí sinh tham gia cuộc thi Thực tập sinh của năm nay? Sao lại có thể trực tiếp đi tới tầng 37 này?”
Lâm Tố Tâm nhìn khuôn mặt người đàn ông vừa hỏi thì ngẩn ra, sau đó vội phục hồi tinh thần. Người này… Nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là một trong hai người nhân viên mà cô đã báo danh trong buổi thi thử giọng sao?
Ông ta chính là Từ Tiêu Ý?
Ảo giác của Lâm Tố Tâm có chút tan biến.
Mê Truyện Dịch
Rốt cuộc, bức ảnh chụp Từ Tiêu Ý được đăng tải trên mạng là bức ảnh năm đó ông ta tham gia cuộc thi trình diễn đàn violon quốc tế.
Khi đó, ông ta mới khoảng ngoài 20 tuổi, trẻ tuổi tuấn tú, mặt mày lạnh lùng, chứa đầy ngạo khí, trong mắt không lưu lại bất cứ thứ gì, đứng ở trước bậc thang đá cẩm thạch, dáng vẻ cầm cây vĩ kéo đàn, quả thực giống như một vương tử tinh linh bước nhầm vào thế gian, xinh đẹp mà huyền ảo.
Nhưng mà hiện giờ…
Được rồi, Từ Tiêu Ý của hiện tại cũng là một soái ca, nhưng dưới bả vai rộng, khuôn mặt trầm ổn, ánh mắt sắc bén kia là một dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-661-hinh-tuong-giam-doc-tu-tan-bien.html.]
Vẫn đẹp nhưng không còn giống với chàng hoàng tử bên cây đàn violin nữa, mà đã trở thành một giám đốc sản xuất âm nhạc khí cường lực mạnh, trấn áp mọi người.
Sự khác biệt này quá lớn, khó trách Lâm Tố Tâm lần đầu tiên nhìn thấy ông ta không nhận ra.
Năm tháng đúng là con d.a.o g.i.ế.c người…
Trong lòng Lâm Tố Tâm kêu gào, “Mau trả hoàng tử lại cho tôi! Trả tôi nam thần violin đây. Đây là lừa gạt tình cảm hồn nhiên của các thiếu nữ a?!”
Lúc Lâm Tố Tâm đang còn cảm khai chuyện đất trời thì Từ Tiêu Ý đã không nhịn được ra lệnh đuổi người.
“Chuyện gì thế này? Không có ai nói với cô ta quy tắc sao? Sao còn không bảo cô ta đi đi?”
Nghe Từ Tiêu Ý nói xong, lập tức có mấy nhân viên đi tới định kéo cô đi thì Lâm Tố Tâm mới xực tỉnh, nhớ lại mục đích của mình tới đây thì vội vàng bước tới trước mặt Từ Tiêu Ý.
“Giám đốc Từ, xin chờ một chút. Tôi tới tìm ông là muốn tố giác với ông, ở trong quá trình chiêu sinh Thực tập sinh của tổ Sáng tác giải trí Băng Toản có hiện tượng không công bằng. Có người lợi dụng mối quan hệ với giải trí Băng Toản, làm việc mờ ám, cố tình loại bỏ thí sinh đủ tư cách dự tuyển.
Từ Tiêu Ý nhíu mày, ngăn nhân viên muốn kéo cô ta lại, đầu hơi cúi xuống nhìn Lâm Tố Tâm hỏi, “Nói rõ xem nào.”
Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ của ông ta thì cảm thấy, xem ra Hà Lệ Sa không thể thu phục được Từ Tiêu Ý, xem ra chuyện này ông ta chưa biết.
Cô lập tức đem mọi chuyện nói lại, “Giám đốc Từ, là thế này. Tôi trong quá trình tham gia chiêu sinh Thực tập sinh, vòng nhạc lý tôi được điểm cao nhất, vòng thứ hai thi trình diễn nhạc cụ tôi cũng không mắc sai lầm, nhưng lại bị loại. Tôi muốn biết, vòng thi trình diễn nhạc cụ thứ hai tôi được bao nhiêu điểm, vì sao lại bị loại?”
Từ Tiêu Ý nhíu mày hỏi, “Vòng thi nhạc lý đứng thứ nhất…” Ông ta nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, “Đi kiểm tra xem cô bé này thi được bao điểm?”
Người đàn ông trung niên gật đầu, đang định đi thì Từ Tiêu Ý nói thêm một câu, “Lấy cả tư liệu cá nhân của cô bé này tới.”
Người đàn ông trung niên nhanh chân đi luôn, chỉ còn lại mấy nhân viên cao cấp đang nhìn nhau. Mỗi năm, đến thời điểm tổ chức thi Thực tập sinh đều không tránh khỏi có một chút việc ngoài ý muốn xảy ra, những thí sinh bị loại không cam lòng cũng tìm tới gây sự, nhưng mà tìm đến tận trước mặt Từ Tiêu Ý thì đây là lần đầu tiên.