Lâm Tố Tâm nghe anh còn ấp a ấp úng thì càng thêm tức giận, nói: “Vì sao? Anh giải thích cho rõ! Nếu anh không thích em nữa thì em dọn ra phòng khách là được rồi, đỡ cho anh mỗi ngày vất vả tắm nước lạnh!”
Hạ Minh Tuyên hơi bất đắc dĩ: “Anh không có ý đó…ài, bảo bối, có phải em có chuyện gì đó quên nói với anh không?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra: “Chuyện gì?”
Hạ Minh Tuyên dẫn dắt từng bước: “Thì là…gần đây em có bí mật gì, quên nói cho ông xã em biết không?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm cảm thấy câu hỏi của anh rất kỳ lạ, nhưng ngẫm lại gần đây cũng chẳng có chuyện gì Hạ Minh Tuyên nên biết mà cô không nói cho anh biết cả, bình thường cô rất nhiều việc, cũng không thể báo cáo với cậu ba Hạ mỗi việc được, nhưng những gì có liên quan đến vị hôn phu nhà mình thì cô sẽ chủ động nói rõ hết.
Hạ Minh Tuyên thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, đáy lòng không nhịn được thở dài, không thể làm gì khác hơn là nói toẹt ra: “Được rồi, bảo bối, anh hỏi em, mấy ngày hôm trước không phải em đến bệnh viện tư nhân trực thuộc nhà họ Hạ à?”
Lâm Tố Tâm kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”
Hạ Minh Tuyên lại hỏi: “Có phải em tới khoa phụ sản không? Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho anh biết chứ?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp đôi mắt to tròn, kỳ lạ nói: “Thì ra anh biết rồi à…nhưng mà, đó là bí mật riêng tư của Phùng Tư Tư, em không muốn lấy chuyện riêng của cô ấy ra nói lung tung khắp nơi, nên mới không nói cho anh biết, hơn nữa, chuyện này cũng không liên quan đến hai chúng ta nhiều lắm, vì sao nhất định phải nói với anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6572-con-tho-khong-tim-khong-phoi.html.]
Nghe cô nói vậy, đến lượt cậu ba Hạ mờ mịt, anh khẽ nhíu mày, nhìn vào đôi mắt to tròn hoang mang của con thỏ nhà mình:
“Phùng Tư Tư? Em khám ở khoa phụ sản…sao lại có liên quan đến con nhóc không đứng đắn đó?”
Lâm Tố Tâm chớp mắt, lại chớp mắt, suy ngẫm lại đoạn đối thoại này một lượt từ đầu đến cuối, sau đó bừng tỉnh, thối lên: “Không thể nào chứ? Minh Tuyên, anh tưởng là em mang thai?”
Hạ Minh Tuyên nhìn nét mắt của cô, cũng hiểu mọi chuyện không như anh nghĩ, hỏi: “Lẽ nào không đúng sao?”
Lâm Tố Tâm buồn cười nhếch môi một cái, nói: “Dĩ nhiên không phải, kỳ kinh nguyệt của người ta vẫn rất chuẩn, tuần trước mới tới kỳ xong, hơn nữa không phải anh có làm biện pháp an toàn sao, nào có chuyện mang thai dễ dàng như thế?”
Hạ Minh Tuyên nghe xong thì nhất thời hơi thất vọng, nhìn thấy con thỏ không tim không phổi nhà mình lại còn cười, anh càng cảm thấy không vui. Cô đang biểu dương anh làm biện pháp an toàn rất tốt sao? Có trời mới biết anh muốn chọc vài cái lỗ trên bao cao su bao nhiêu, triệt để trói chặt người phụ nữ này, nếu không phải sợ sau đó cô sẽ ầm ĩ với anh thì anh đã ra tay từ lâu rồi.
Anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao viện trưởng lại nói là em mang thai?”
Lâm Tố Tâm nhớ lại tình huống lúc đó, nói: “Em làm sao biết…có lẽ vì em và Phùng Tư Tư cùng đến khoa sản, sau đó khám ra Tư Tư mang thai, cho nên…ặc, viện trưởng tưởng cô ấy là em?”
Tâm trạng của Hạ Minh Tuyên đang không tốt, nghe xong thì tương đối không đồng ý, nói: “Phùng Tư Tư mang thai? Cô ta quen bạn trai lúc nào, hình như chưa từng nghe nói đến. Nhưng mà cô ta mang thai cũng tốt, lập gia đình sinh con sớm một chút, có em bé đã đủ khiến cô ta mệt phờ rồi, sẽ không làm phiền đến em nữa. Hai người bớt đi cái chuyện lúc thì dạo phố, lúc thì uống trà, bỏ anh một mình ở nhà!”
Lâm Tố Tâm tương đối cạn lời với anh, trừng mắt nhìn anh một cái, nói: “Anh đừng nhỏ mọn như thế có được không? Em nào có thường xuyên bỏ anh ở một mình?”